Chương 674
Triệu Nam Thiên phớt lờ anh ta, không phải vì anh ta sợ, mà vì anh ta không muốn gây thêm rắc rối cho Tô Mục Tuyết.
Hơn nữa, cách đó không xa còn có một đám nhân viên bảo vệ đang nhìn chằm chằm vào anh, nếu anh động tay động chân ngay lúc này, những người đó chắc chắn sẽ không ngồi yên, đến lúc đó mọi chuyện sẽ càng phức tạp.
Nếu Tô Mục Tuyết bị liên lụy một lần nữa, mối quan hệ giữa hai người có lẽ sẽ bị phanh phui.
Trước khi xác định được thái độ của Tô Mục Tuyết, anh không muốn đem chuyện của mình cùng cô công bố ra ánh sáng.
Anh căn bản không sợ những tin đồn đó, cũng không có cảm giác tự ti, nhưng điều chính yếu là không muốn gây thêm phiền toái cho Tô Mục Tuyết.
Thấy Triệu Nam Thiên không lên tiếng, người đàn ông dửng dưng nói.
“Tôi biết rõ anh là ai, chỉ là một con chó trung thành của chị họ tôi mà còn dám ý thế có người chống lưng muốn chống đối lại tôi sao?”
Nghe thấy người trước mặt tự xưng là em họ của Tô Mục Tuyết, Triệu Nam Thiên cảm thấy mình như nuốt phải một con ruồi chết vô cùng ghê tởm.
Trong nhà họ Tô, ngoài dì Đào, đây là người thứ hai để lại ấn tượng rất kém cho anh khi gặp gỡ.
Một bộ dạng công tử ăn chơi trác táng, tiêu tiền để giải trí thì cũng không có gì để nói, đằng này anh ta lại còn sử dụng vũ lực ngay cả với phụ nữ khiến anh ta trở nên vô cùng trơ trẽn, điển hình là một con người chiều quá hóa hư từ bé.
Tô Mục Tuyết thế nhưng có một người em họ như vậy, xem ra nề nếp gia đình mà dì Đào luôn nghĩ đến bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.
Còn đang mải mê nghĩ ngợi thì bất chợt nhận thấy từ đằng xa đang có người tiến tới.
Giọng Tô Mục Tuyết từ xa vọng lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông nhanh chóng thu hồi bộ dạng cợt nhã vừa rồi, nháy mắt liền trở thành bộ dạng trông vô cùng nghiêm túc.
“Không sao đâu, chỉ là có một chút hiểu lầm với người đàn ông này. Chị họ, anh ta là ai vậy?”
Tô Mục Tuyết ung dung đáp lại.
“Bạn của tôi.”
Anh ta nghe thế thì xua tay nói.
“Kia cũng không có chuyện gì to tát, bất quá chị hãy về quản lại bạn mình cho tốt. Tính khí của anh ta vô cùng tồi tệ, anh ta quả thật rất may mắn khi gặp tôi, còn nếu như là người khác, e rằng bọn họ sẽ không dễ dàng để cho anh ta đi như vậy!”
Anh ta dường như đang ám chỉ điều gì đó, khi định mở miệng phản bác lại thì đã thấy anh ta nhanh chóng chui tọt vào xe.
Chiếc xe thể thao nổ máy rầm vang một lúc rồi nhanh chóng kiêu ngạo rời đi trước sự chứng kiến của những người còn lại.
Trên đường về, Tô Mục Tuyết không nói gì.
Thái độ này của cô khiến Triệu Nam Thiên có chút bối rối.
Anh nheo mắt hỏi.
“Em có sao không?”
“Không sao, chỉ là hôm nay bận rộn họp cả ngày trời nên bây giờ có chút hơi mệt mỏi.”