VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Tô Trường Vũ cũng không để ý tới sắc mặt Tô Mục Tuyết, mặt mũi tràn đầy quan tâm và cưng chiều hỏi, “Thế nào, có bị thương chỗ nào không?”
Vạn Yến đắc ý vểnh cằm, “Em? Em không sao! Cho anh ta mượn hai lá gan anh ta cũng không dám làm tổn thương em!”
Tô Trường Vũ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía bà Ngụy, “Bà Ngụy, bà xem… cháu gái tôi thật không hiểu chuyện, hôm nay tôi đã dạy dỗ con bé rồi, bà cũng đừng chấp nhặt với con bé nữa!”
Bà Ngụy cười đắc ý, một hồi chó cắn chó này thật hay.
Chỉ có điều tên họ Triệu kia chỉ bị cào một cái, bà ta hoàn toàn chưa hả giận.
Ngược lại thái độ của Tô Trường Vũ lại rất có lợi cho bà ta, “Anh ba nhà họ Tô, lời tôi nói lúc nãy hẳn ông cũng nghe thấy.

Tôi biết chuyện Mục Tuyết đi đăng ký kết hôn với tên bảo vệ kia chỉ là con bé cố ý diễn trò, là tùy hứng, nhưng người ngoài sẽ nghĩ thế nào?”
Tô Trường Vũ nghe thấy câu này đã biết chuyện còn có chỗ giảng hoà.
Nếu không bà ta sẽ không cho bọn họ một bậc thang như vậy!

Người là dao thớt ông ta là thịt cá, vì giữ vững vinh hoa phú quý, ông ta nào có thể quản được nhiều như vậy?
Tô Trường Vũ mừng như điên, há miệng vội vàng bảo đảm, “Bà Ngụy, bà yên tâm, mối hôn sự này nhà họ Tô chúng tôi không công nhận.

Con rể của nhà họ Tô chỉ có một, đó chính là Bắc Minh!”
Bà Ngụy chế nhạo một câu, “Tính tình của Mục Tuyết cũng không vừa, lời ông nói có thể đại biểu cho con bé sao?”
Tô Trường Vũ vỗ ngực, “Dù gì tôi cũng là trưởng bối của con bé, chuyện này tôi vẫn có thể quyết định!”
Vừa dứt lời ông ta đã nghe thấy tiếng cười lạnh của Tô Mục Tuyết, “Chuyện của cháu bác có thể quyết định? Bác ba, có phải bác quá đề cao bản thân rồi không?”
Đánh mặt!
Sắc mặt Tô Trường Vũ trở nên khó coi, hệt như bị người xáng một bạt tai ngay trước mặt mọi người.
Sắc mặt ông ta trở nên lúng túng, trừng mắt cảnh cáo cô, “Mục Tuyết, bà Ngụy rộng lượng không so đo với cháu, cháu còn không mau tới nhận lỗi?”
Có đôi khi ông ta thật sự không hiểu nổi cô cháu gái này.
Cho dù cô cáu kỉnh với người trong nhà, thích bày ra thái cô cả nhà họ Tô, nhưng tất cả cũng phải có giới hạn.
Hiện nay nhà họ Ngụy đã tìm bậc thang cho cô đi xuống, chẳng lẽ cô còn không chịu bỏ qua?
Tô Mục Tuyết lại không bị ảnh hưởng, “Mới vừa rồi bác nói bác có thể quyết định thay cháu?”
Tô Trường Vũ kiên trì, “Không sai, hôm nay bác nói rõ cho cháu biết, con rể nhà họ Tô chỉ có thể là Bắc Minh, trừ Bắc Minh ra bác không nhận bất kỳ người nào khác!”
Tô Mục Tuyết cười nhạo, “Bác có nhận hay không có liên quan gì tới cháu sao? Hôn sự của cháu ngay cả Ngô Đào cũng không thể xen vào, chỉ bằng một câu nói của bác đã có thể quyết định? Muốn cháu gả cho anh ta?”
Tô Trường Vũ không nhịn được, “Hồ đồ!”
Nếu không phải người nhà họ Ngụy đang ở đây, ông ta thật sự muốn phát tác tại chỗ.
Vạn Yến lại tiếp lời, “Bà Ngụy, thật xấu hổ, đã để bà phải chê cười.


Chuyện này cứ giao cho tôi.”
Bà Ngụy thờ ơ lạnh nhạt.

Bà ta cũng muốn nhìn xem cô nhóc ngay cả bà ta và Tô Trường Vũ cũng không giải quyết được, bà “vợ bác ba” còn chưa được rước vào cửa này định giải quyết thế nào!
Vạn Yến vừa đi vừa nói, “Trường Vũ, em đã nói với anh rồi, vị cô cả nhà chúng ta đã bị các chú bác chiều hư!”
“Hôn sự của cô ấy mà mọi người không thể quyết định thì ai có thể quyết định?”
“Nếu từ nhỏ cô cả đã không có mẹ, vậy hôm nay hay để người bác ba là tôi làm trưởng bối một hồi!”
Nói xong, cô ta dừng bước chân, ” Tô Mục Tuyết, tôi hỏi cô một câu cuối cùng, cô gả hay không gả?”
Tô Mục Tuyết cũng không quan tâm tới cô ta mà nhìn về phía Triệu Nam Thiên, hỏi, “Anh sao không?”
Triệu Nam Thiên nhún nhún vai, “Không sao.”
Vết thương của anh không sao thật, chẳng qua bị người phụ nữ này vô duyên vô cớ cào một chút, thật chán ghét muốn chết.
Tô Mục Tuyết đưa tay sờ một chút.


Thấy Triệu Nam Thiên nhíu mày, cô như chạm điện mà rụt tay về, “Vết thương sâu như vậy ah còn nói không sao? Sao anh không tránh đi?”
Triệu Nam Thiên thành thật mà nói, “Nếu tôi tránh đi, cô phải làm sao bây giờ?”
Tô Mục Tuyết lộ ra răng mèo, “Vậy anh đánh lại đi!”
Triệu Nam Thiên vò đầu nói: “Dù gì sau lưng cô ta cũng có bác ba cô chống lưng, tôi sợ cô khó xử.”
Viền mắt Tô Mục Tuyết trở nên mơ hồ.

Bác ba hùng hổ doạ người, nhà họ Ngụy cũng đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, còn không biết bọn chúng đang chuẩn bị thủ đoạn gì.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, vào lúc này Triệu Nam Thiên còn đang cân nhắc thay mình?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi