Chương 857
Một lúc lâu sau , chờ hai ông bà cụ bình tĩnh lại.
Triệu Nam Thiên lúc này mới đưa hai người họ đi vào phòng bệnh.
Cửa phòng mở ra, Khương Bích Kiều giọng run run gọi một tiếng: “Mẹ…”
Mẹ Khương cố kìm nước mắt rốt cuộc khống chế không nổi, bỗng nhiên nhào tới: “Con gái ngốc của tôi!”
Triệu Nam Thiên đứng ở một bên, nhịn không được có chút xúc động.
Mặc kệ ngoài miệng nói thế nào, hai ông bà vụ vẫn là rất yêu thương con gái.
Cũng may sớm cho bọn họ biết trước ngọn nguồn, lúc này mới không ngất xỉu.
Chờ cảm xúc bên kia lắng lại, Khương Bích Kiều lúc này mới giải thích sự việc một chút.
Sợ cha mẹ lo lắng, không nói quá nhiều, liền nói Tôn Chí Bình đối xử cô ấy không tốt, thời gian không vượt qua nổi, ly hôn là cô ấy nói ra, hơn nữa không phải không có cách.
Mẹ Khương lau khô nước mắt: “Bích Kiều, không phải mẹ lòng dạ ác độc, tìm một một người đàn ông tốt không dễ dàng, hơn nữa vợ chồng nào mà không cãi nhau, nhịn một chút cũng liền qua chuyện, con làm chuyện điên rồ có ích lợi gì?”
Khương Bích Kiều cúi đầu không nói lời nào.
Mẹ Khương lại khuyên: “Hơn nữa em trai con sắp tốt nghiệp, nhà chúng ta điều kiện không tốt, chỉ trông cậy vào con có thể giúp đỡ một tay, con nói xem, nếu thật con và Chí Bình ly hôn, em trai con làm sao bây giờ?”
Khương Bích Kiều lại tiếp tục ngẩng đầu: “Mẹ, từ nhỏ đến lớn luôn yêu thương em trai, nhưng giờ nó trưởng trưởng thành rồi, nếu như ngay cả việc tìm việc làm, lập gia đình, cũng muốn người khác một tay nâng đỡ, tương lai nó sẽ ra sao?”
Mẹ Khương giọng điệu yếu ớt: “Con là người ngoài sao? Con là chị của nó! Con không giúp nó ai giúp nó?”
Khương Bích Kiều cường ngạnh nói: “Không sai con là chị nó, nhưng mọi thứ cũng phải có cái chừng mực. Tóm lại, chuyện này liên quan đến hạnh phúc sau này của con, con sẽ không vì bất kỳ ai mà thỏa hiệp!”
Cha Khương phụ họa: “Không sai, tôi đồng ý với Bích Kiều, bà nhìn xem Khương Sông bị bà chiều hư thành ra thế nào? Con trai lớn như vậy, ngay cả quần áo của mình cũng không biết giặt!”
Mẹ Khương không lên tiếng.
Triệu Nam Thiên đứng ở một bên, anh chợt phát hiện, tình trạng gia đình Khương Bích Kiều và Thư Trúc lại là giống nhau như thế.
Đều có người em trai không ra gì, và một người mẹ bất công.
Chẳng qua, Khương Bích Kiều có một người cha có chính kiến, hơn nữa thái độ của Khương Bích Kiều rất kiên quyết, tuyệt đối sẽ không vì người nhà, mà thỏa hiệp hạnh phúc của mình.
Nếu so sánh Thư Trúc sẽ đáng thương hơn một chút.
Tại mẹ và em trai nhiều lần đòi hỏi, không biết kiên trì giữ lập trường của mình, đến mức tổn thương ngày càng sâu.
Thông cảm là đồng tình, chẳng qua lại có chút buồn tủi bất hạnh, giận không dám oán giận.
Nếu như trước đâu Thư Trúc có thể giống Khương Bích Kiều hôm nay kiên trì, sẽ không có nhiều phiền phức như vậy, sẽ không có những việc như sau này?
Đang tán gẫu, Khương Bích Kiều đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, Khương Sông đâu, tại sao không thấy nó?”
Mẹ Khương nín khóc mỉm cười mà nói: “Đi cùng với Chí Bình, để nó bên cạnh khuyên nhủ, không chừng liền có thể giúp hai đưa giương vỡ lại lành thì sao?”
Khương Bích Kiều đột nhiên cao giọng: “Mẹ nói cái gì? Khương Sông bị Tôn Chí Bình đưa đi!”
Cô nghĩ một chút rồi sợ hãi, vội vàng đem ánh mắt hướng về Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ gật đầu: “Chị Kiều, thật xin lỗi, việc chị giao cho em, em làm không tốt.”