Chương 873
Tô Mục Tuyết liếc một cái: “Mân Mân vừa tan học, còn phải làm bài tập, sao anh lại đùa giỡn với cậu bé như vậy chứ?”
Triệu Nam Thiên lập tức mất bình tĩnh.
Tô Mục Tuyết cũng không để ý đến anh, nhìn về phía Mân Mân nói: “Đi đi, đi vào làm bài tập đi.”
Mân Mân lo lắng ngẩng đầu lên: “Dì nhỏ!”
Tô Mục Tuyết duỗi ra ngón út: “Yên tâm đi, chúng ta giữ bí mật!”
Hai người đã làm ước định, Triệu Hiểu Mân lúc này nhảy cà tưng cà tưng trở về phòng.
Triệu Nam Thiên trông mong hỏi: “Thằng bé này, tại sao lại gọi em là dì rồi?”
Tô Mục Tuyết đã mệt mỏi cả một ngày, cũng không muốn đôi co với Triệu Nam Thiên: “Ai cần anh lo?”
Triệu Nam Thiên chưa từ bỏ ý định, lại mặt dạn mày dày tiến lên trước hỏi: “Hai người vừa mới nói là bí mật gì?”
Trên người cô có một mùi hương rất dễ chịu, tựa như là từ trong cổ áo thoang thoảng.
Không đơn thuần là mùi nước hoa, dù không thể nói cụ thể, nhưng mỗi lần cách đứng gần đều để tâm hồn người khác bay bổng.
Cần phải tự chủ rất lớn, mới có thể tránh được cám giỗ.
Tô Mục Tuyết né tránh: “Không nói cho anh!”
Mẹ Triệu đứng dậy chào hỏi: “Mục Tuyết, cháu nhanh đi rửa mặt đi, mọi người đang đợi cháu cùng ăn cơm!”
Tô Mục Tuyết gật gật đầu, cười lớn đáp lại: “Vâng dì!”
Hôm nay công ty có quá nhiều chuyện xảy ra, cô tan sở đúng giờ tranh thủ lúc rảnh rỗi này đến ăn cơm.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của cô, là đầu tiên cô sẽ về nhà rồi ngủ thiếp đi, rồi sau khi tỉnh lại sẽ gọi đồ ăn ngoài về hoặc ra ngoài ăn khuya.
Nhưng bây giờ đang ở cùng người nhà Triệu Nam Thiên, khẳng định không thể làm những chuyện không kiêng nể như thế, tối thiểu cũng phải quan tâm đến cảm xúc của mọi người xung quanh.
Cô mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu, dù sao cũng rất không thoải mái, tựa hồ như bị thứ gì trói tay trói chân lại.
Đây không phải cuộc sống cô muốn, thế nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.
Vừa bước chân vào cửa phòng, thậm chí ngay cả giày cũng lười thay, ném túi sách trong tay xuống rồi dựa vào ghế sô pha.
Triệu Nam Thiên nhìn ra tâm trạng của cô không tốt, chủ động rót cho cô một cốc nước: “Có phải mệt lắm không? Uống miếng nước đi.”
Tô Mục Tuyết ra vẻ mệt mỏi rồi nói: “Không muốn uống.”
“Vậy anh gọt cho em ít hoa quả nhé?”
“Không muốn ăn.”
Triệu Nam Thiên cũng không biết cô Tô đây là đang làm loạn điều gì, không tìm ra được biện pháp, cũng không thể nào yên tâm.
“Vậy em chợp mắt một lúc đi, bao giờ ăn cơm anh sẽ lên gọi em.”
Tô Mục Tuyết bỗng nhiên mở to mắt: “Em có thể không ăn bữa tối được không?”
“Em đau ở đâu à?”
“Hoặc sau khi tỉnh dậy em ăn được không?”
“Chị dâu đã bận rộn nửa ngày, mẹ cùng anh trai cũng đang chờ, tốt xấu gì cũng xuống ăn một miếng.”