Chương 901
Không nói tới Tô Mục Tuyết sẽ như thế nào, mẹ anh khẳng định không nỡ ra tay với anh nhưng mà anh cả lại khác, bị ăn mấy gậy của anh cả là điều không thể trốn thoát.
Anh cả cũng giống như một người cha, mặc dù thường ngày anh cả luôn luôn hiền lành nhưng trên nguyên tắc luôn rất nghiêm khắc đối với anh.
Khương Bích Kiều lại thở dài: “Ba tỷ này là tất cả số tiền mà mấy năm nay tôi giấu giếm Tôn Chí Bình tích góp cho riêng mình, vốn tính đợi mọi việc kết thúc sẽ cùng cậu góp vốn khởi nghiệp.”
Vừa nói cô ta vừa cười khổ: “Ngược lại bây giờ thì hay rồi, khi không lại có lợi cho Tôn Chí Bình!”
Trong lòng Triệu Nam Thiên vô cùng cảm động, anh có thể nghe ra được đây tuyệt đối là lời thật lòng của Khương Bích Kiều, phần tình nghĩa này cũng là thật tâm.
Ba tỷ nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.
Đối với người bình thường mà nói chỉ sợ cả đời cũng chưa chắc có thể tích góp được bao nhiêu đó, mà hết lần này tới lần khác Khương Bích Kiều lại không chút nghĩ ngợi mà chi ra.
Cảm động là thật, không cam tâm cũng là thật.
Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn mọi cố gắng của mình trở thành công cốc nhưng vất vả từ đầu tới cuối đều trở nên vô nghĩa?
Chẳng lẽ cứ giương mắt nhìn anh em nhà họ Tôn ở lại công ty Vật Nghiệp làm mưa làm gió, còn bản thân mình lại bị đuổi ra khỏi cửa?
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại vang lên.
Trông thấy tên hiển thị trên màn hình, anh vội ra hiệu với Khương Bích Kiều là đừng lên tiếng.
Tô Mục Tuyết hỏi: “Đang ở đâu?”
Triệu Nam Thiên vừa nhìn đồng hồ vừa nói: “Đang ở bên ngoài, anh lập tức về ngay.”
Tô Mục Tuyết giải thích: “Không phải hỏi anh mấy việc này, em chỉ muốn nói là khi nào anh về thì tiện đường mua cho em cái gì đó để ăn tối thôi”
Cô nói vài câu liền cúp máy.
Mặc dù Tô Mục Tuyết đã cố tỏ ra mình không quan tâm nhưng trong lời nói vẫn không giấu được sự lo lắng.
Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Nam Thiên liền có suy nghĩ muốn về nhà.
Khương Bích Kiều ở bên cạnh trêu chọc: “Sao vậy, bị vợ giục về nhà sao?”
“Đúng vậy, chị Kiều, ngày mai chị cứ đợi tin tức của tôi nhé!”
“Tin tức, tin tức gì?”
“Cứ như vậy bỏ qua cho Tôn Chí Bình sao? Làm gì có chuyện ngon ăn như thế!”
“Cậu đừng có làm việc ngu ngốc!”
“Chị Kiều cứ yên tâm tôi tự có chừng mực!”
Đưa mắt nhìn Triệu Nam Thiên lên xe rời đi, lúc này Khương Bích Kiều mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Đã rất lâu rồi không có người đàn ông nào có thể mang lại cho cô ta loại cảm giác này, an tâm, kiên định và một cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Điều đặc biệt ở anh khiến cho Khương Bích Kiều mê muội chính là sự kiên trì không chịu thừa nhận thất bại.
Kỳ thật đối phó với Tôn Chí Bình cô ta cũng đã có tính toán riêng nhưng mà chiêu này lại quá mạo hiểm.
Nếu là trước đây cô ta cũng không ngại cùng Tôn Chí Bình cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan!
Nhưng bây giờ cô ta đã có thứ để lưu tâm, cho nên không thể bí quá hóa liều được.