Chương 926
“Anh cả không hiểu lắm, em mau giải thích cho anh nghe xem vì sao chuyện nhà máy phá sản lại liên quan với việc phá dỡ?”
“Vì muốn thu hồi đất!”
“Thu hồi đất? Thu hồi cái gì?”
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Anh cả thử nghĩ xem, sau khi nhà máy phá sản thì không phải anh có thể lập tức thay đổi lại tính chất đất, đổi từ đất cho công nghiệp dùng sang thành đất cho thương nghiệp dùng!”
“Khác nhau chỗ nào?”
“Đương nhiên là có khác nhau, giá cả của đất công nghiệp và đất thương nghiệp làm sao có thể giống nhau? Khu đất ở đây lại rất lớn!”
“Anh cả vẫn không hiểu, cái này thì có liên quan gì đến việc nhà máy của chúng ta phá sản?”
“Nếu như nhà máy phá sản nhưng công nhân có kinh nghiệm và thâm niên cao như anh bị cho nghỉ việc có phải cũng phải bồi thường một chút phí đuổi việc hay không? Mà phí đuổi việc này lại dựa trên số năm thâm niên mà chi trả!”
“Vậy nếu như bây giờ anh từ chức thì có phải việc bồi thường sau này không còn liên quan tới anh đúng không?”
“Cũng gần đúng như vậy, dù sao sau khi tính chất của đất được thay đổi ổn định lại, thì việc bồi thường cũng không liên quan gì đến bọn anh hết!”
Anh cả tức giận vỗ bàn một cái: “Anh đã nói rồi mà, vì sao hôm nay chủ nhiệm xưởng lại xuống gặp anh nói tình hình nhà máy khó khăn muốn anh tự chủ động xin từ chức, còn hứa sẽ bồi thường cho anh ba tháng tiền lương, thì ra bọn họ vốn dĩ muốn tính toán tới khoản này!”
“Anh cả em nói những cái này cũng chỉ là suy đoán lung tung, dù sao thì anh chỉ cần nhớ kỹ một điều, mặc kệ nhà máy muốn anh kí tên lên bất kỳ giấy tờ thỏa thuận nào, anh tuyệt đối không ký là được!”
“Được, anh biết rồi, Nam Thiên chuyện này em cũng đừng xen vào!”
Triệu Nam Thiên thấy sắc mặt của anh cả không đúng, nhắc nhở một câu: “Anh cả chuyện này rất phức tạp, dính đến lợi ích của rất nhiều người, anh tuyệt đối không được làm việc gì không tốt!”
“Chẳng lẽ cứ ngồi im nhìn mấy tên kia ở giữa kiếm tiền bỏ túi riêng, lừa tiền của chúng ta?”
“Chỉ cần anh cả không ký bất kỳ bản thỏa thuận nào thì cũng không ai có thể lừa gạt anh!”
“Ừm anh biết rồi.”
Mặc dù anh cả đã đồng ý nhưng Triệu Nam Thiên vẫn cảm thấy lo lắng một chút.
Anh biết rõ tính tình của anh cả rất ngay thẳng, bình thường ở trong xưởng nếu thấy có người gian lận mưu lợi riêng thì đã không nhịn được, chứ đừng nói tới loại sự việc buôn bán bẩn thỉu như vậy.
Tuy nhiên trước mắt cũng không còn cách nào, hiện tại anh cũng chỉ có thể khuyên bảo như vậy.
Nếu như anh cả thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này, thì đứa em trai như anh nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
…
Hôm sau vẫn ăn sáng như thường.
Anh cả cũng không giấu được chuyện, vừa ngồi xuống bàn ăn đã bị chị dâu nhìn ra điều bất thường.
Chị dâu bưng đĩa hỏi: “Anh có chuyện gì mà mặt cứ bơ phờ vậy?”
Anh cả đang suy nghĩ có chút nhập tâm nên không nghe thấy lời chị dâu nói.
Ở dưới bàn Triệu Nam Thiên vội đá anh ta một cái: “Anh cả, chị dâu đang hỏi anh đó!”
Anh cả giật mình: “A, em nói cái gì?”