VỢ TRƯỚC ĐỪNG KIÊU NGẠO

Chương 312

“……”

“Hay là, anh không muốn cho tôi chút tôn nghiêm, cho nên muốn dùng thủ đoạn của anh để đuổi tôi ra khỏi nhà họ Hoắc, điều đó không có khả năng! Hoắc Tư Tước, tôi nói cho anh biết, Ôn Hủ Hủ tôi gả cho anh, tuy rằng không phải do anh tự nguyện, nhưng dù sao tôi cũng sinh cho anh hai đứa con trai. Nếu như anh nhất định phải làm như vậy, cũng đừng trách tôi trở mặt không nhận người. Cùng lắm, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa án!”

Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm Hoắc Tư Tước.

Ánh mắt cô lạnh như băng, thần sắc sắc bén, thanh âm không có bất kỳ độ ấm nào. Nói đến câu cuối cùng kia, càng giống như là con dao nhỏ được rèn lạnh. Tràn đầy tức giận!

Đúng vậy, hiện tại hắn không muốn ly hôn với cô, nhất định là như vậy.

Vốn hắn muốn cùng cô thoát khỏi mối quan hệ này, mà ngay cả thủ đoạn như vậy cũng dùng, làm sao hắn có thể không muốn ly hôn với cô chứ?

Hắn hiện tại không chịu ly hôn là vì Hoắc lão gia muốn dùng phương thức như vậy để cho Ôn Hủ Hủ rời đi. Hắn hận cô đến cực điểm, lại còn đang yêu người phụ nữ kia, tất nhiên hắn không muốn cô ta bị một chút tổn thương nào.

Mà công khai ly hôn, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với danh dự của cô.

Ôn Hủ Hủ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, khóe mắt đỏ lên, đau đớn làm cho cả người cô khẽ run rẩy.

Hoắc Tư Tước giật mình trong giây lát.

Cô đang hối hận?

Hối hận cái gì? Hối hận vì đã lấy hắn? Hay là đang hối hận, ngay từ đầu đã không nên gặp hắn?

Khóe môi hắn mím chặt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi ngay cả chính hắn cũng không hiểu vì sao? Hắn luôn biết khống chế cảm xúc của mình, thế nhưng giờ đây hắn lại không kiểm soát được cơn hoảng loạn của bản thân.

Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy trong mắt cô xuất hiện một tia chán ghét!

“Ôn Hủ Hủ, cô có bệnh không? Tôi đã nói sẽ không ly hôn với cô? Sao cô giống như chó điên vậy! Được, bây giờ tôi sẽ cho người chuẩn bị đơn ly hôn, cô chờ đó cho tôi!”

Hắn cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc không nên có này. Sau khi nói những lời này với giọng điệu cực kỳ khó chịu, hắn cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rời đi.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Nhìn bóng lưng người đàn ông nhanh chóng rời đi,đột nhiên cô như bị lấy đi toàn bộ sức lực, lắc lư ngã xuống chiếc ghế phía sau.

“Hủ Hủ, con không sao chứ?”

Hoắc lão gia vừa rồi vẫn im lặng ở bên cạnh, thấy cô đột nhiên ngã xuống liền đứng dậy vội hỏi.

Ôn Hủ Hủ mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình ngay cả sức lực nói cũng không có.

Đúng vậy, một cảm giác kiệt sức bao trùm lên thân thể cô..

Thứ chống đỡ đau khổ trong tâm lý của cô bây giờ đã sụp đổ. Cô thở phào nhẹ nhõm. Trong giây lát, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên.

Đúng vậy, cuối cùng cô cũng được tự do.

Cuối cùng cô không cần phải luôn mang theo một tia hy vọng hèn mọn, đi chờ đợi một thứ không có khả năng sẽ ngoái đầu nhìn lại. Lại càng không cần lừa gạt chính mình, mỗi một lần hắn thương tổn cô đều có nguyên nhân, hắn làm chuyện gì bất lợi cho cô tuyệt đối không phải cố ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi