VỢ TRƯỚC ĐỪNG KIÊU NGẠO

Chương 424

Đột nhiên sắc mặt hắn trở nên âm trầm châm chọc.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Bốn năm giây sau cô vẫn chưa hoàn hồn được.

Tái giá, tái giá?

Tiên sư nhà anh, từ đầu đến cuối bà đây không phải chỉ gả cho mình một tên chó là anh thôi sao?

Ôn Hủ Hủ vô cùng cạn lời, nhưng cô phát hiện bản thân cũng không tức giận gì với anh, chỉ mấy giây như vậy, tâm trạng của cô đã tốt lên nhiều.

”Vậy anh cũng có thể tái giá mà, đó là do anh không làm đấy chứ? Bây giờ anh trách ai nữa?”

Cô bắt đầu trêu đùa, khác với vẻ mặt sa sút trầm mặc ban nãy, khuôn mặt nhỏ tươi cười trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.

”Ha ha…” Hoắc Tư Tước chỉ hừ lạnh một tiếng không nói lời nào.

”Mẹ, mẹ, mẹ đâu rồi? Nhược Nhược không tìm thấy mẹ.”

Lúc này dưới tầng vang lên giọng nói non nớt của cô bé con.

Ôn Hủ Hủ nghe xong chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi cô xoay người muốn bước ra ngoài, người đàn ông phía sau lại đột nhiên nói thêm một câu: ”Sau này không cho phép trốn tôi!”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa trượt chân ngã ngay cửa thư phòng.

Sau chạng vạng tối ngày hôm ấy, quả nhiên Ôn Hủ Hủ không nhắc đến chuyện chuyển về nhà trọ nữa.

Đương nhiên cô cũng không tiếp tục trốn tránh ai đó nữa.

Bọn họ khôi phục hình thức ở chung trước kia của mình, đồng thời, vì sắp cuối năm nên Hoắc Tư Tước rất bận việc trên công ty, hắn không có cách nào quán xuyến việc ở nhà, nên rất nhiều việc trong nhà đều giao cho cô xử lí.

Ví dụ như thọ yến sắp tới của Hoắc Anh Nga.

”Ôn tiểu thư, tôi thấy tiên sinh không muốn qua lắm, hay là cô mang theo tụi nhỏ qua trước đi?”

Khi nghe đến chuyện này, dì Vương nói rõ thái độ lúc trước của Hoắc Tư Tước cho cô biết để Ôn Hủ Hủ không quá hi vọng gì ở hắn.

Ôn Hủ Hủ nghe xong thì nhíu mày.

Hắn không muốn đi, cô cũng không muốn đi.

Mặc dù ông cụ cũng gọi cô sang, nhưng dựa vào quan hệ của cô và Hoắc Anh Nga mà nói, cô gần như có thể đoán được sắc mặt của bà ta sau khi mình sang bên đó.

Hơn nữa cô vừa mới xảy ra xung đột với Trì gia nhà bọn họ, làm hại bọn họ bị Hoắc thị rút cổ phần.

Ôn Hủ Hủ có đánh chết cũng không muốn đi.

Nhưng ngày hôm đó, sau khi gửi thiệp mời cho một số gia tộc, nhà họ Trì dường như biết nơi này không ai muốn đi nên đã tự tìm đến tận cửa.

”Đồ ngốc, mau nhìn xem tôi mang đến cho cô cái gì này!”

Người này mặc một bộ cao bồi vô cùng hợp mốt, màu tóc cũng đã thay đổi, đổi từ màu vàng chói mắt ngày hôm trước sang màu hạt dẻ bình thường.

Vừa nhìn thấy Ôn Hủ Hủ, khuôn mặt yêu nghiệt khuynh đảo chúng sinh kia như hoa mẫu đơn nở rộ trong vườn, xinh đẹp đến mức khiến người khác ngẩn người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi