VÔ ƯU! TA ĐÓI BỤNG RỒI!


Hai gia tộc Dương và Hoàng bắt đầu tranh đấu gay gắt từ trong tối lẫn ngoài sáng.

Thánh đỉnh đã xác định là do chính tay thiếu chủ họ Hoàng giao cho họ Dương.

Nên khi gia chủ họ Dương phát hiện thánh đỉnh bị mất, cũng không thể chối cãi được.

Ngược lại nghĩ, họ Hoàng đã cố tình lấy cắp lại thánh đỉnh, sau đó muốn đục nước béo cò ép họ Dương.

Còn họ Hoàng thì quy luôn cái tội trộm báu vật và lột sạch đồ lần trước, tất cả đều do họ Dương làm.

Tình hình hai bên ngày càng căng thẳng.

Đến một ngày, hai bên thật sự bùng nổ chiến tranh.

Hai bên đều tấn công vào các cơ sở của đối phương, thậm chí là cung điện chính.

Khiến cả hai đều lưỡng bại câu thương tổn thất nặng nề, nhưng vẫn không phân thắng bại.

Ngay khi hai bên đã trở nên suy yếu đến cực độ, thay vì chờ cho tứ đại gia tộc còn lại nhảy vào ngư ông đắc lợi.

Thì Vô Ưu lại đem thánh đỉnh đưa ra.

Đồng thời tuyên bố rằng, nếu ai tiêu diệt được gia tộc họ Hoàng thì thánh đỉnh sẽ thuộc về người đó.

Tuyên bố vừa đưa ra, cả bốn đại gia tộc thậm chí họ Dương đều tham lam cực độ.

Họ không cần biết Vô Ưu từ đâu mà có thánh đỉnh, nhưng chỉ cần tiêu diệt họ Hoàng thì chẳng những có được thánh đỉnh, mà toàn bộ gia sản của họ Hoàng cũng tới tay họ.

Lần này họ cũng không thể ngồi mà xem trò vui được nữa.

Lúc trước, là do trong tay hai gia tộc đều không có thánh đỉnh nên cho họ đánh lẫn nhau, những người còn lại sẽ nhân dịp khi cả hai đã suy yếu, hoặc bên nào bị tiêu diệt liền hợp lực tiêu diệt cả hai hoặc bên còn lại, cùng nhau chia chiến lợi phẩm.

Nay đột nhiên thánh đỉnh lại xuất hiện, mà người đưa ra chỉ nhắm vào nhà họ Hoàng, cho nên những người đó khẳng định Vô Ưu là kẻ thù của họ Hoàng.

Chỉ muốn tiêu diệt họ Hoàng không cần bảo vật.

Nhưng lại không có khả năng, nên mượn tay họ tiêu diệt họ Hoàng.

Tuy là họ đều biết vậy, nhưng lòng tham con người rất là đặc biệt.

Họ đều muốn đạt được thánh đỉnh, dù biết là bị lợi dụng nhưng họ vẫn cam tâm tình nguyện.


Thánh đỉnh có thể luyện ra thánh cấp đan dược, ăn một viên từ một người bình thường cũng có thể thành thần, huống chi là những kẻ có tinh thần lực.

Họ có thể một bước thành tiên cũng không chừng.

Nhưng mà tất cả họ, kể cả gia chủ gia tộc họ Hoàng đều không hề biết rằng.

Muốn sử dụng thánh đỉnh luyện thành thánh cấp đan dược thì phải dùng linh lực và cả tinh thần lực, nhưng cũng phải tu luyện trên ngàn năm mới luyện được.

Chỉ dùng lửa và tinh thần lực thì chỉ có thể luyện ra cao lắm là cấp chín hoặc 10.

Chính vì vậy mà cả hai nhà Dương, Hoàng từng sở hữu thánh đỉnh mà chỉ có thể luyện ra cấp tám là vậy.

Cái này khi vừa có được thánh đỉnh thì bọn Vạn Mị đã giải thích cho Vô Ưu biết rồi.

Vô Ưu cũng muốn thử luyện đấy nhưng bọn Vạn Mị không cho.

Nói cái đồ bỏ đi này rất tầm thường, thua xa linh thánh đan đỉnh của Mị Cơ.

Nó chỉ có thể luyện đến thánh cấp đan dược, còn trên nữa không thể luyện.

Như linh thánh đan dược, thần thánh đan dược, tiên thánh đan dược chẳng hạn.

Chờ đến khi Vô Ưu đạt đến ký ức 10 vạn kiếp sẽ không cần đến đỉnh cũng có thể luyện ra đan dược như ý mình.

Vô Ưu cũng rất mong mỏi tới ngày mình đạt ký ức 10 vạn tiền kiếp đây.

Mấy ngày nay, cô cũng ẩn ẩn cảm thấy có một luồng ký ức lạ lẫm tràn vào đầu mình.

Hẵn là cô cũng sắp sửa đạt đến đi, thậy chờ mong.

"Không biết 10 vạn kiếp trước mình là gì nữa? Hi vọng không phải là một con thú nào đó đi!"
Thế là, cô đem thánh đỉnh ra cho những kẻ có lòng tham thay cô tiêu diệt họ Hoàng như lời cô đã nói, sẽ cho họ biến mất trên thế giới vĩnh viễn.

Nhưng đến phút cuối cô đã thay đổi ý định vì cô nhìn thấy mẹ cô rất u sầu.

Hỏi ra ban đầu mẹ nói không có gì, nhưng bị Vô Ưu ép mãi mẹ mới nói là không muốn cho họ Hoàng phải bị diệt sạch.

Dù sao họ cũng là người thân của mẹ, đã tạo ra mẹ.

Tuy họ đối xử tệ với mẹ, thậm chí còn giết cả cha mẹ nhưng phận làm con, mẹ cũng không nỡ nhẫn tâm nhìn họ bị tàn sát.

Vì thế, khi những người muốn có được thánh đỉnh bao vây cung điện gia tộc họ Hoàng, sẵn sàng giết họ bất cứ lúc nào.


Tất cả người trong gia tộc, kể cả gia chủ đều đã bị thương nặng không thể chống trả.

Thì trên bầu trời, tiếng cười trong trẻo của Vô Ưu xuất hiện, đồng thời tất cả mọi người kể cả Chu Thiên Đức đang ngồi trên một tấm thảm từ từ bay xuống, lơ lững trên không trung.

À quên nói, thế giới tinh thần lực này người ta có thể đưa tinh thần lực vào một vật gì đó, khiến chúng bay lên và bản thân ngồi trên đó điều khiển bay trên không được.

Hoặc ai có khả năng thuần thú cũng có thể cưỡi thú bay được.

Với điều kiện tinh thần lực đủ mạnh.

Gia đình Vô Ưu thì có linh lực đã bay được rồi, nên không cần dùng cách đó.

Chu Thiên Đức cũng đã có linh lực nhưng bay thì chưa học, nên vẫn còn làm alađin ngồi trên thảm bay thôi.

Thấy nhóm người Vô Ưu xuất hiện, tất cả mọi người đều kinh ngạc khiếp sợ.

Kinh ngạc là vì bọn họ có thể tự thân mà bay.

Khiếp sợ là vì những kẻ đã tu luyện ra linh lực gần đạt thành thần, phát hiện trên người bọn Vô Ưu tỏa ra linh lực rất mạnh, so với họ gấp trăm ngàn lần.

Không! Phải nói là hàng triệu lần mới đúng.

Khiến họ không khỏi kinh hãi, tự hỏi bọn người Vô Ưu là ai? Có phải đã là tiên, thánh rồi không? Nhưng tiên thánh thì phải đến thế giới tiên thánh chứ, sao lại xuất hiện ở đây, mà lại cùng một lúc nhiều người vậy?
Tuy nhiên, trong đó vẫn còn một người ngồi thảm bay là Chu Thiên Đức.

Nhưng trên người hắn cũng phát ra linh lực nha.

Có thể bằng người ta tu trên 50 năm đấy.

Nhưng mà trông hắn cũng chừng hai mươi mấy thôi.

Còn có một cô bé chừng 10 tuổi nữa.

Không chừng cô bé đó đã hàng ngàn tuổi rồi, nhưng họ đã luyện ra hài đồng thuật biến thân hình nhỏ lại chăng? Còn tên ngồi thảm kia, chắc cũng trên trăm tuổi rồi?
Rất nhiều câu hỏi trong đầu tất cả mọi người, kể cả gia tộc họ Hoàng đang bị bao vây? Gia chủ họ Hoàng cũng đã có một ít linh lực nên cũng có thể nhìn thấy linh lực trên người họ phát ra, cũng không biết họ là địch hay bạn.

Đột nhiên, trong đám người gia tộc họ Hoàng có người nhận ra cha mẹ Vô Ưu vội chỉ vào họ la lên.

Khiến tất cả mọi người gia tộc họ Hoàng và những kẻ bao vây, đều tỏ thái độ khác nhau.

Nhưng đa phần là đề phòng và sợ hãi, vui mừng thì chỉ là những kẻ xem náo nhiệt thôi.


À mà cũng có một người đấy! Đó là thiếu chủ gia tộc họ Hoàng, kẻ đã thua cá cược thánh đỉnh a.

Hắn vui mừng hô.

- Tuyết Trâm, Thiên Bảo.

Các ngươi đến cứu chúng ta ư?
Mẹ của hắn, gia chủ phu nhân liền kéo hắn nói.

- Đừng mơ! Chúng là đến báo thù!
Rồi nhìn về phía mẹ Vô Ưu vẽ câm hận, đến cả ánh mắt gia chủ cũng không thấy hội hận là mấy.

Vô Ưu biết họ sẽ có thái độ như vậy, nên để mẹ nhìn thấy.

Tuy đau lòng nhưng có lẽ mẹ sẽ mạnh mẽ hơn, cắt đứt được với họ.

Mẹ Vô Ưu cũng biết họ sẽ vẫn không tốt với mình nhưng biết là một lẽ, khi nhìn thấy tận mắt lại vô cùng đau đớn.

Cha Vô Ưu cũng biết tâm trạng của mẹ nên đã ôm mẹ vào lòng an ủi.

Vô Ưu cất tiếng cười nói.

- Ha...ha...!gia chủ phu nhân nói đúng! Chúng ta là đến báo thù.

Nhưng mà...ta sẽ không vội kết thúc mạng sống các ngươi đâu.

Gia chủ lớn tiếng quát.

- Các ngươi muốn làm trò gì đây.

Giết thì giết lão phu ta không sợ.

Rồi chỉ vào cha mẹ Vô Ưu mắn.

- Hai tên nghiệt súc các ngươi hôm nay phản bội gia tộc.

Các ngươi sẽ bị tổ tiên trừng phạt.

Cha Vô Ưu liền nói.

- Gia chủ đại nhân! Chúng ta đã bị các ngươi truy sát đến chết rồi.

Chúng ta bây giờ chính là đã đầu thai kiếp khác, với các ngươi không còn quan hệ gì nữa sao gọi là phản bội hay không phản bội chứ.

Chúng ta chỉ là đến đòi lại những gì kiếp trước các ngươi đã nợ chúng ta thôi.

Thấy mẹ đau khổ, cha vô cùng tức giận.


Sinh ra mẹ thì sao chứ? Dù có là cha ruột nhưng đối với con cái như vậy, ông vẫn không thể nào chấp nhận được.

Bà ngoại là nha hoàn thì sao? Cũng là người a! Ông ta chỉ vì bà là tầng lớp thấp hèn mà kinh thường, sĩ nhục, hành hạ ngay cả con mình đã tạo ra.

Thật quá đáng! Ông ta không xứng làm cha! Là sự sĩ nhục của những người cha trên thế gian này.

Vô Ưu dựng cho cha một ngón tay cái, sau đó cô cho xuất hiện thánh đỉnh.

Mọi người lại thêm kinh ngạc.

- Người đưa ra lời muốn có được thánh đỉnh thì phải tiêu diệt nhà họ Hoàng chính là họ?
Vô Ưu mặc kệ họ nói gì, cô bèn dùng pháp thuật đem thánh đỉnh bay lên không trung khá xa nơi đó, rồi nói.

- Ai có bãn lĩnh thì lấy thánh đỉnh đi.

Gia tộc họ Hoàng để lại bọn ta.

Thánh đỉnh đã xuất hiện, bọn người vừa rồi bao vây nhà họ Hoàng đều chạy nhanh đi đoạt thánh đỉnh.

Chỉ một lát, nơi đó chỉ còn gia tộc họ Hoàng và nhóm người Vô Ưu.

Vô Ưu nhìn họ chán ghét nói.

- Ta vốn định xoa sổ gia tộc họ Hoàng các ngươi vĩnh viễn trên thế giới này.

Nhưng vì nể mặt mẹ ta nên ta giữ lại mạng cho các ngươi.

Nhưng mà vừa rồi thái độ các ngươi đối với cha mẹ ta như vậy, nên ta đổi chủ ý rồi.

Ta cũng sẽ không giết các ngươi nhưng sẽ cho các ngươi trở thành phế vật, mất hết tinh thần lực như năm đó gia chủ đại nhân đã đối với mẹ ta vậy.

Như vậy ở thé giới này, có phải sẽ sống không bằng chết đúng không?
Gia chủ chỉ lên Vô Ưu, hét.

- Ngươi dám...!Không sợ thiên lôi đánh chết các ngươi sao?
Mấy người Vạn Mị lại cười ha hả cùng một lúc.

Vạn Vương âm trầm nói.

- Thiên lôi sao? Chúng ta xem chúng dám đánh không?
Mị Cơ lạnh lùng nói.

- Ngay cả Thiên Đế còn không dám đánh Vô Ưu của chúng ta.

Thiên lôi tính là gì?
Vạn Mị mị hoặc nói.

- Hắn dám sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi