189: Không có lần sau
Đám vệ sĩ lúc này chạy tới, Sầm Hạo Nhiên lập tức ra lệnh cho bọn họ tìm kiếm Liễu Khánh An, bản thân hắn cũng vồn vã tìm khắp chốn, mặc kệ vết thương trên người.
Nhìn tình cảnh vừa rồi trong đầu hắn nảy sinh ra rất nhiều cảnh tượng mà bản thân không dám nghĩ đến.
“Khánh An, Khánh An.” Sầm Hạo Nhiên vừa điên cuồng tìm vừa gọi to tên cô, hắn hầu như tìm mọi chỗ có thể nhất, còn dọc theo vết máu mà tìm, hắn tính sai rồi, đáng lẽ ra hắn không nên để cô một mình, dù cho có nguy hiểm cũng phải mang cô bên người, trăm tính vạn tính hắn lại không tính được để xổng hai con chuột.
Nếu Liễu Khánh An có chuyện gì hắn sẽ phải làm sao? Sầm Hạo Nhiên siết chặt nắm đấm, lần đầu tiên nảy sinh ra sự sợ hãi vô hình.
Tìm một lúc người của hắn lục sục khắp nơi đều báo cáo không thấy người đâu, Sầm Hạo Nhiên gần như muốn phát điên lại ra lệnh: “Mở rộng phạm vi tìm kiếm.”
Dù thế nào hắn nhất định cũng phải tìm được người.
Đàm vệ sĩ nghe lệnh đồng loạt rời đi tìm kiếm tiếp, Sầm Hạo Nhiên cũng tính chuyển hướng tìm nhưng lúc này vách đá bên kia đột nhiên có tiếng động khiến hắn phải dừng bước.
Sầm Hạo Nhiên híp mắt đi về phía bên đó, càng đến gần hắn lại nghe ra được tiếng nức nở rất khẽ, cả cơ thể của hắn như muốn nóng dần lên, không xác định khàn giọng gọi: “Khánh An?”
Tiếng nức nở bỗng chốc dừng lại, Sầm Hạo Nhiên lại chờ không kịp nhanh chân đi về phía đó, khi hắn bất thình lình xuất hiện người con gái trốn sau tảng đá bỗng chốc òa khóc.
“Hu hu hu, Sầm Hạo Nhiên, anh, anh đến rồi.”
Nhìn cô co ro một góc cả người run rẩy không mảnh vải che thân con ngươi của Sầm Hạo Nhiên bỗng chốc hiện lên tơ máu, đi đến ôm cô vào lòng: “Không sao, không sao rồi, tôi đã đến, đã đến rồi đây.”
Liễu Khánh An lập tức ôm chặt lấy hắn vừa khóc vừa kể: “Lúc anh đi có hai người xuất hiện, bọn chúng, bọn chúng thấy tôi liền xông tới muốn, muốn c**ng bức… Một, một tên xé áo của tôi còn, còn…”
Liễu Khánh An nghẹn lời không thể nói hết câu, Sầm Hạo Nhiên ngắt lời cô: “Không cần nói nữa, tôi đưa em rời khỏi đây.”
Hắn không thể nào nghe được cô nói nữa, trong đầu đã muốn băm vằm hai tên kia thành trăm mảnh.
Lúc này Liễu Khánh An lại nhìn hắn rưng rưng nói: “Sầm Hạo Nhiên, tôi, tôi giết người rồi, tôi, tôi lấy đá ném vào đầu bọn chúng, bọn chúng chảy máu rồi ngất xỉu, có phải bọn chúng chết rồi không, tôi, tôi thành hung thủ giết người rồi phải không?”
Liễu Khánh An nói năng lộn xộn nhưng trong giọng nói không kìm được sự sợ hãi.
“Không, em không giết người, bọn chúng còn chưa chết được, đừng sợ, có tôi ở đây rồi, không việc gì cả.” Sầm Hạo Nhiên thấy cô như vậy vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng ôm cả người lên ghì chặt trong lòng, Liễu Khánh An bị xé rách áo, ngay cả áo ngực cũng bị cởi ra, trên người chỉ còn một chiếc qu@n lót, Sầm Hạo Nhiên lại không có gì che cho cô nên chỉ có thể khảm người trong lòng.
Anh từ từ rời khỏi suối nước nóng, Liễu Khánh An càng thêm run rẩy hỏi: “Có, có thật không, bọn chúng, bọn chúng vẫn sống sao? Tôi, tôi không giết người.”
“Ừm, em không giết ai cả.” Sầm Hạo Nhiên dịu giọng an ủi.
Liễu Khánh An nghe vậy an tâm nhưng vẫn còn chưa hết bàng hoàng: “Hu hu, Sầm Hạo Nhiên, tôi sợ, tôi rất sợ, sao bây giờ anh mới đến, tôi chờ anh rất lâu, tôi tưởng, tôi tưởng mình sẽ không còn gặp anh nữa.”
“Ngốc, sao có thể không gặp, lần này là do tôi sơ xuất, tuyệt đối không có lần sau.” Sầm Hạo Nhiên kiên định nói, trong giây phút đấy dường như hắn đã đưa ra được quyết định cuối cùng cho mình.
Bước chân của Sầm Hạo Nhiên nhanh hơn cũng đi đến bên trong, đám vệ sĩ thấy hắn muốn lên tiếng thì bị giọng nói lạnh lẽo chặn lại: “Tất cả quản tốt con mắt của mình trước khi tôi móc mắt từng người.”
Tất cả nghe vậy đều quay người ra sau đồng thời nhắm mắt lại, đùa sao, bọn họ làm gì dám nhìn cảnh trước mắt.
Rất nhanh Sầm Hạo Nhiên cũng đưa cô vào phòng lấy chăn quấn chặt người cô nói: “Em ở đây tôi đi pha nước ấm cho em.”
Dứt lời hắn tính đi thì lại bị Liễu Khánh An kéo lại: “Đừng đi, đừng bỏ tôi một mình.”
Đôi mắt Liễu Khánh An long lanh nước nhìn hắn, Sầm Hạo Nhiên không đi nữa ngồi xuống giường tiếp tục ôm cô đến khi người an tĩnh lại mới thôi.
……
Qua ngày hôm sau Dương Ái Vân cũng nhận được tin tức của Liễu Khánh An, theo Phong Đại báo lại, biệt thự tư nhân của Sầm Hạo Nhiên ở đảo Jeju gặp đột kích bất ngờ nên có chút hỗn loạn thế nhưng cuối cùng cũng dẹp yên.
Lúc này Dương Ái Vân lại càng thêm lo lắng cho Liễu Khánh An, càng không biết Sầm Hạo Nhiên làm cái gì khiến người ta phải tập kích.
Thấy vợ mình lo lắng Sầm Cảnh Đình không nhịn được lên tiếng: “Sầm Hạo Nhiên cũng là người có năng lực, bạn em ở cùng cậu ta tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
“Em không lo điều đó, điều em lo là xung quanh Sầm Hạo Nhiên toàn nguy hiểm, cộng thêm ý tứ của cậu ta không rõ ràng, em sợ Khánh An lún sâu vào người này sẽ tổn thương.” Dương Ái Vân thở dài nói, làm thế nào hai người này lại có thể ở cùng nhau.
Về chuyện này Sầm Cảnh Đình cũng không biết an ủi cô thế nào, hai người ở cùng nhau thêm một lát thì đi đến nhà lớn ăn cơm.
Khác với ngày thường hôm nay bà Nhung không quá ân cần với Sầm Cảnh Đình, dường như từ ngày họp báo đến nay thái độ của bà ta khác hắn, ngược lại tâm tình rất vui vẻ.
Bà Lê không nhịn được lên tiếng: “Hôm nay chị Nhung không còn chăm sóc con trai con dâu nữa sao?”
“Chúng nó lớn rồi có gì phải chăm, nào, Cảnh Đông, mau ăn thịt đi con.” Bà Nhung lại quay về như thuở đầu chỉ chăm sóc cho con trai nhỏ.
Mọi người thấy vậy mỗi người lại một suy nghĩ khác nhau, ông Sầm nhìn rõ thái độ của bà Nhung lại chưa nói gì, vì trong bữa cơm ông cũng không muốn nói nhiều.
Lúc này Sầm Cảnh Đình đột nhiên mở miệng: “Mẹ, con cũng muốn ăn thịt.”
Bà Nhung đang gắp miếng thịt bò nghe con trai lớn nói vậy thì nhíu mày: “Thịt ở trước mắt con không gắp được sao mà còn nhờ đến mẹ, lớn rồi chứ còn nhỏ gì mà một tiếng hai tiếng là mẹ.”
Nghe vậy Sầm Cảnh Đình không phản bác, anh chỉ muốn thử một chút mà thôi nhưng xem ra bà ấy lại không muốn giả vờ, vai diễn người mẹ tốt đến đây là kết thúc.
Dương Ái Vân thấy sắc mặt anh trầm xuống nghĩ rằng anh chạnh lòng cô lại gắp vài miếng thịt bò vào bát ăn: “Ông xã, bé con muốn gắp đồ ăn cho baba, không biết baba có thích ăn hay không?”
Sầm Cảnh Đình nhìn cô khóe môi nâng lên, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng: “Thích, bé con gắp gì baba cũng đều thích.”
“Thích thì mau ăn đi, còn chờ bé con đút cho anh sao?” Dương Ái Vân cười đầy ý vị.
Sầm Cảnh Đình không trầm tư nữa mà tập trung ăn cơm, bà Nhung nhìn thấy cảnh này bĩu môi lẩm bẩm: “Làm màu là giỏi.”
“Anh hai, em gắp cho anh nữa.” Sầm Cảnh Đông không biết lấy đâu ra can đảm gắp miếng thịt vào chén người đối diện.
Sầm Cảnh Đình đang ăn nhìn miếng thịt chưa động đũa, bà Nhung cau mày nói: “Anh con có người gắp rồi, con mau ăn đi, bày vẽ gắp đồ ăn làm gì.”
Sầm Cảnh Đông không quan tâm mẹ mình đôi mắt mong chờ nhìn anh. Sầm Cảnh Đình chỉ do dự một lúc cũng gắp miếng thịt bỏ vào miệng. Sầm Cảnh Đông lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cơm nước xong xuôi ông Sầm lại gọi Sầm Cảnh Đình đến hỏi chuyện: “Ngày mai là hạn chót rồi cháu tính làm gì tiếp theo.”
“Cứ theo kế hoạch thôi.” Sầm Cảnh Đình thản nhiên nói, anh theo từng bước một đến lúc này mọi thứ vẫn nằm trong kiểm soát nên không có gì lo lắng.
“Minh Tường đang rất đắc ý, con chip kia của hắn đã được năm nhà đầu tư lớn nước ngoài để ý, ta nghe nói hôm nay bọn họ đã ký hợp đồng.” Ông Sầm nghe được điều này từ trợ lý của mình nên có chút lo lắng, vài giám đốc cốt cán nghe thấy cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
Sầm Cảnh Đình lại vẫn giữ bình tĩnh nói: “Ông yên tâm, hắn chỉ có thể đắc ý đến ngày mai thôi. Mấy ngày nay để hắn thoải mái như vậy là đủ rồi.”
“Nói vậy cháu đã chuẩn bị xong rồi sao?” Ông Sầm có chút kích động.
“Vâng, thưa ông.” Sầm Cảnh Đình đặt ly trà xuống nói.
“Thật tốt quá rồi, cháu làm ta lo lắng mấy ngày nay, đúng rồi, còn một chuyện nữa, người năm đó chạy thoát đã tìm thấy rồi cháu tính sao?” Vài bữa nay ông Sầm nhận không ít tin tức từ bên kia, có điều vẫn còn vướng bận chuyện của công ty nên chưa có hành động gì.
Sầm Cảnh Đình cũng sớm nhận được tin tức, anh nói: “Cháu sẽ trực tiếp hỏi chuyện.”
“Được, ông giao cho cháu xử lý.”
Dưới phòng khách Dương Ái Vân không về và ở lại chờ Sầm Cảnh Đình, Sầm Tuệ Nhi cũng nán lại nói chuyện vài câu.
“Công ty đang có chút rối loạn, bọn họ dường như không tin vào năng lực của anh họ nữa nhưng em biết trong Sầm Gia này ngoài anh ấy ra không ai có thể làm tốt hơn được nữa.”
“Cô hình như rất tin tưởng chồng tôi?” Dương Ái Vân không ngại hỏi.
Sầm Tuệ Nhi có chút thở dài: “Trước nay chưa từng nghi ngờ, nếu như anh ấy không bị mù thì quá tốt rồi.”
“Lẽ nào cô không muốn tranh đấu cho mình sao?” Dương Ái Vân tiếp tục hỏi, lâu nay cô vẫn thường hoài nghi về ý đồ của Sầm Tuệ Nhi và Sầm Hạo Nhiên, cô biết các thím đều mong con mình ở vị trí cao nhất nhưng dường như bọn họ lại có chút gượng ép với vị trí này.
Sầm Tuệ Nhi cười khổ: “Tranh đấu đến vị trí tổng giám đốc là quá với em rồi, cũng may có anh họ mới có thể ngồi vững một chút nếu không e là bây giờ em đã bị ban giám đốc kéo xuống vị trí này rồi.”
Xem ra Sầm Tuệ Nhi không có hứng thú gì với việc tranh chức vị ở Sầm Gia, ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc sợ là theo ý của người khác, mà người đó không cần đoán cũng biết là ai.
190: Minh Tường Điêu Đứng
Qua ngày sau Minh Tường đang chìm đắm trong vui sướng bỗng nhận được tin báo con chip xảy ra vấn đề, khi đưa vào máy tính đã làm hỏng toàn bộ hệ thống máy chủ, gây tổn thất về mặt kinh tế cho bên sở hữu, một công ty nước ngoài đã làm ầm lên yêu cầu ông ta giải thích rõ ràng.
Mới sáng sớm Minh Tường đến công ty đã phải đi gặp đối tác làm rõ vấn đề, ông ta còn mang theo đội nghiên cứu và kỹ thuật cùng đến kiểm tra.
Sau khi tra xét xong mặt mũi của ai cũng xanh lè báo cáo: “Thưa ngài, con chip được đưa vào máy tính chủ đã bị nhiễm virus nên mới khiến toàn bộ hệ thống bị sụp đổ.”
“Các người nói cái gì, làm sao có chuyện này, Minh Tường, anh đã nói với chúng tôi con chip này hoàn toàn không có việc gì, tôi cũng đã rất tin tưởng anh nhưng cuối cùng thì sao, anh xem, bao nhiêu dữ liệu mật của chúng tôi đều bị mất hết, trong đây còn có các dự án lớn triệu đô, anh tính giải quyết thế nào đây?” Bio - Đối tác của Minh Tường không ngừng chất vấn hắn, cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ dữ tợn.
Minh Tường cũng đang tức giận trong lòng, hỏi đội ngũ kỹ thuật: “Sao lại có chuyện này, chẳng phải lúc thử nghiệm rất hoàn hảo sao?”
“Vâng, thưa ngài, nhưng virus trong con chip phát tán chậm chúng tôi không thể phát hiện ra lúc đó, đến tận bây giờ nó mới…”
“Khốn kiếp, tôi không cần biết các anh làm thế nào, lập tức phục hồi dữ liệu lại.” Minh Tường ra lệnh.
Đội ngũ kỹ thuật đổ mồ hôi: “Thưa ngài, virus này chúng tôi không có cách xử lý.”
“Đây là điều mà các người có thể nói sao? Không phục hồi được thì đừng trách tôi.” Minh Tường bắt đầu nổi cáu, phải biết là nếu không thể phục hồi dữ liệu cho khách hàng hắn sẽ thua thiệt không ít tài chính để bồi thường, chưa kể công ty của hắn cũng sẽ lung lay.
Đám người kỹ thuật không dám hó hé nửa lời, bắt đầu làm việc, Bio lại lên tiếng lần nữa: “Minh Tường, tôi không có nhiều thời gian nữa, nội trong hôm nay anh phải xử lý chuyện này cho tôi, nếu không anh phải bồi thường những mất mát này của chúng tôi.”
Minh Tường nghe vậy càng thêm nóng nảy, ngoài mặt lại rất bình tĩnh nói: “Tôi đã biết, chỉ là sự cố nhỏ thôi, chúng tôi sẽ làm được.”
“Hy vọng anh làm được.” Bio dường như mất lòng tin vào Minh Tường.
Đúng lúc này lại có thêm hai ba đối tác khác đang sử dụng con chip gọi điện cho ông ta báo lỗi tương tư, trong phút chốc Minh Tường như muốn điên lên, gọi điện cho người của mình điều tra chuyện này.
Cùng lúc, các mặt báo cũng nhận được tin tức đồng loạt đăng bài về Minh Tường và con chip.
Một vài nơi định mua con chip từ Minh Tường nghe được tin ngay lập tức thu hồi ý định, những nơi khác thì lao đao vì sử dụng con chip này.
Lại nói ban giám đốc Sầm Gia nghe được tin tức thì nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra, bọn họ lại nhớ tới những lời Sầm Cảnh Đình nói mấy hôm trước.
Trong buổi họp anh đã nói rằng: “Ba ngày sau con chip của Minh Tường sẽ không thể ra nổi thị trường.”
Đã ba ngày câu nói của anh cũng đã ứng nghiệm, mỗi người bọn họ lại có một biểu cảm khác nhau.
Đến tận buổi trưa đội kỹ thuật của Minh Tường vẫn không khắc phục được cái gì, đúng lúc này Sầm Cảnh Đình cùng Mark lại đi đến tập đoàn E của Mỹ bàn chuyện làm ăn.
Đây cũng là tập đoàn đầu tiên mà Minh Tường tìm đến hợp tác và cũng là tập đoàn về điện tử lớn nhất hiện tại.
Bio đang lo sốt vó nghe tin Sầm Gia đến không có tâm tình gặp người, thế nhưng nghe cấp dưới nói Sầm Cảnh Đình có thể khắc phục sự cố hiện tại thì lập tức đổi ý cho người vào.
Ít phút sau Sầm Cảnh Đình cũng đối diện trực tiếp với Bio trong văn phòng tổng giám đốc, vài người theo anh đứng bên cạnh vô cùng nghiêm chỉnh.
Bio không quan tâm quá nhiều chuyện, khi trợ lý mang trà đến lập tức hỏi: “Sầm đại thiếu gia, nghe danh đã lâu, cậu nói có thể giúp chúng tôi, không biết lời này có thật hay không?”
“Thật hay giả kiểm nghiệm sẽ rõ, Mark.” Sầm Cảnh Đình gọi một tiếng.
Bio nhìn thấy Mark có chút ngoài ý muốn, hắn còn nhớ lúc trước Mark từng muốn vào làm công ty E nhưng hắn đã trực tiếp loại, không ngờ mấy năm sau người này lại có chút thành tựu cùng tiếng tăm trong ngành này.
Đến bây giờ gặp lại nhau có chút gượng gạo.
Mark dường như không để ý chuyện cũ chỉ nói: “Tôi muốn xem máy tính chủ của công ty.”
“Được, mời.” Bio để Mark kiểm tra, chỉ trong mười phút sau vài hành động Mark đã phục hồi lại một phần dữ liệu của công ty.
Bio nhìn thấy vô cùng vui mừng nhưng lúc này Mark lại dừng tay, trả máy tính đi đến chỗ Sầm Cảnh Đình.
Bio thấy hành động này của ông thì hơi sững sờ hỏi: “Sao không tiếp tục?”
“Chúng ta đang nói chuyện làm ăn, vừa rồi tôi chỉ để Mark chứng minh chút thực lực, muốn khôi phục hoàn toàn chúng ta phải bàn bạc mới được, ngài Bio lẽ nào muốn chúng tôi làm không công cho ngài sao? Sầm Gia trước nay không phải là nơi làm việc thiện.” Sầm Cảnh Đình không nhanh không chậm nói.
Bio làm sao không hiểu ý của anh, hắn lại hỏi: “Không biết Sầm đại thiếu gia muốn làm ăn kiểu gì?”
“Chúng tôi có thể khôi phục dữ liệu cho tập đoàn E đổi lại chúng tôi cần một lửa truyền.” Sầm Cảnh Đình thẳng thắn nói.
“Lửa truyền?” Bio ban đầu hoang mang sau đó dường như hiểu ra điều gì đó lập tức không ngần ngại đồng ý.
Bên này Dương Ái Vân cuối cùng cũng nhận được tin Liễu Khánh An đã trở về, cô lập tức chạy đến chung cư của cô bạn hỏi chuyện.
Sau hai ngày xảy ra sự việc Sầm Hạo Nhiên cũng đưa người về nước, tâm tình lúc này của Liễu Khánh An cũng tốt hơn một chút nhưng Dương Ái Vân vẫn nhìn ra được nét xanh xao của cô bạn.
Dương Ái Vân trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu và Sầm Hạo Nhiên đang hẹn hò sao?”
“Không, không hẳn là hẹn hò đâu.” Liễu Khánh An có chút bẽn lẽn.
Dương Ái Vân vừa nhìn đã biết lại hỏi: “Cậu thích Sầm Hạo Nhiên rồi đúng không?”
“Sao cơ? Thích, thích á, không phải đâu.” Liễu Khánh An theo bản năng chối.
Dương Ái Vân thở dài: “Đến giờ này rồi cậu còn dối tớ sao? Hay đang dối lòng?”
“Tớ, tại vì tớ cũng không rõ nữa, cậu nói đúng, có lẽ tớ đã phải lòng anh ấy nhưng tớ có chút sợ không dám thừa nhận.” Liễu Khánh An buồn rầu nói, cô cũng là người có lòng kiêu ngạo nên không thể nói ra lời yêu trước người kia.
Mặc dù không biết hai người đã tiến triển đến đâu nhưng nhìn cô bạn Dương Ái Vân biết cô ấy đã yêu nhiều đến mức bản thân mình cũng không nhận thức được.
Trước tình cảnh này cô biết phải khuyên cô bạn làm sao? Cuối cùng chỉ có thể hỏi ra nghi hoặc: “Vậy hôm đó có chuyện gì? Cậu gặp nguy hiểm sao?”
Liễu Khánh An cũng không giấu diếm mà kể toàn bộ cho Dương Ái Vân, càng nghe cô càng xác định Sầm Hạo Nhiên có nhiều bí mật không thể nói.
Nhìn cô bạn Dương Ái Vân chỉ nói: “Tớ không khuyên cậu tránh xa Sầm Hạo Nhiên nhưng tớ mong cậu nhận thức được cảm xúc cũng như an toàn của bản thân, nếu cảm thấy ở bên cạnh cậu ta không an toàn cậu hãy tránh xa ra.
Còn nữa cậu đã xác định được tình cảm cậu ta dành cho cậu hay chưa?”
Liễu Khánh An lắc đầu, cô hoàn toàn không biết Sầm Hạo Nhiên với mình có thật lòng hay không?
Đột nhiên Liễu Khánh An lại bảo: “Anh ấy chỉ ngỏ ý hẹn hò với tớ, khi tớ hỏi có thích tớ không thì anh ấy lại im lặng hoặc lảng tránh, chính vì thế nên tớ mới lo sợ, tớ không muốn một mối quan hệ không rõ ràng, Ái Vân, tớ phải làm sao?”
“Vậy thì cậu nên nói chuyện rõ ràng với cậu ta, nếu Sầm Hạo Nhiên còn cố tình lảng tránh thì cậu hãy dứt khoát một chút, đừng để bị trêu đùa, biết không?” Dương Ái Vân bảo.
Liễu Khánh An đương nhiên hiểu ý của cô bạn nhưng cũng có chút lo sợ, nếu Sầm Hạo Nhiên không nói thích cô lẽ nào cô phải bỏ hắn sao? Nghĩ đến việc phải rời xa người này trong lòng cô có chút khó chịu.