VỢ XẤU CHỒNG MÙ


Cô đứng im tại chỗ thì người phía sau giơ tay lên định tấn công nhưng chưa kịp làm gì Dương Ái Vân đã xoay người nhắm chuẩn xác vào bụng hắn đá một cái.
“Hự.” Tên kia bị đá bất ngờ nằm sõng soài dưới đất ôm bụng.
Đám người đang vui vẻ chụp hình nhìn thấy cảnh này hốt hoảng la hét, Dương Ái Vân nghĩ rằng đã xong nhưng phút chốc lại xuất hiện đám người bao vây cô.
Không đợi Dương Ái Vân ra tay lập tức có hai vệ sĩ xuất hiện đứng trước mặt cô hỏi: “Chị dâu, chị không sao chứ?”
Dương Ái Vân biết người đến là người Bạch Long thì bảo: “Tôi ổn, bạn tôi đuổi theo một tên cướp tôi cần một người đi theo bảo vệ cậu ấy.”
“Vâng, để tôi.” Người bên phải nhanh chóng nói rồi rời đi theo hướng Liễu Khánh An đã chạy.
Chỉ còn hai người đối diện với mười mấy người đàn ông cao to lực lưỡng, ăn mặc như đám du côn đường phố.
“Các người là ai? Muốn gì ở tôi?” Dương Ái Vân cảnh giác hỏi.
“Có người thuê chúng tôi mời Sầm thiếu phu nhân uống nước, cô muốn tự đi hay để chúng tôi hộ tống?” Tên mặt sẹo đứng đầu cả đám lên tiếng hỏi.
Dương Ái Vân cười lạnh: “Phải xem các người có mời được tôi hay không.”
“Ha ha, nghe danh đại thiếu phu nhân biết chút công phu nhưng cô đang mang thai, lẽ nào không sợ ảnh hưởng đến đứa bé, cho dù có tên này ở đây bảo vệ nhưng một người có thể đấu được 15 người chúng tôi sao?” Tên kia tự tin nói.
Không để cô lên tiếng phản bác vệ sĩ nghe vậy híp mắt: “Đừng có nhiều lời, ông đây có thể đánh gấp ba lần chúng mày cũng không mỏi tay đâu.”
“Ha ha, rất tốt, vậy tao phải xem năng lực của mày thế nào, lên, các anh em.” Tên mặt sẹo cũng không dông dài lập tức ra lệnh cho đàn em.
Dương Ái Vân nhìn đám người đồng loạt xông tới cũng chuẩn bị tinh thần, vệ sĩ lại bảo: “Chị dâu không cần động, cứ để em, nhiêu đây không nhằm nhò gì đâu.”
Nghe vậy Dương Ái Vân đứng im, thực ra cô cũng không an tâm về bé con nên chưa đến lúc cô sẽ không ra tay.
Bên này Liễu Khánh An đuổi theo tên cướp đến trụ đèn xanh thì hắn đột nhiên chạy băng qua đường, cô cũng theo phản xạ chạy theo, thế nhưng lúc này đèn đỏ chuyển sang màu xanh, từng chiếc xe bắt đầu khởi động, Liễu Khánh An chạy đến giữa đường thì tiếng còi kêu inh ỏi, cô bất chợt dừng lại theo bản năng, bất chợt có một chiếc xe tải lao tới không kịp dừng lại.

Liễu Khánh An nhìn chiếc xe trố mắt, cơ thể cứng đơ không thể nhúc nhích, bên tai cô tiếng còi vang vọng cả một vùng.

Cô chưa kịp phản ứng thì thân hình bay lên trời rồi té rầm xuống đất.
“Á…” Đâu đó có tiếng hét vang lên.
Bên này Dương Ái Vân cũng nghe thấy tiếng ồn ào cách đó không xa, cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì có người hô hoán: “Tai nạn, có tai nạn xảy ra rồi, mau, mau báo cứu thương với cảnh sát đến.”
Chẳng hiểu sao trái tim của Dương Ái Vân đập nhanh liên hồi, cảm giác bất an dâng lên, cô tính chạy đến chỗ đó xem thử nhưng đi chưa được mấy bước thì hai tên chặn đường cô lại, nở nụ cười cà lơ phất phơ.
“Thiếu phu nhân tính đi đâu, cô nên theo chúng tôi thì tốt hơn.”
“Tránh ra.” Dương Ái Vân lạnh lùng nói.
Dĩ nhiên bọn họ sẽ không nghe lời, cuối cùng Dương Ái Vân cũng phải ra tay, một đấu hai với chúng, vệ sĩ thấy vậy tính chạy đến hỗ trợ nhưng bị năm tên bao vậy, hắn đã gục được 7 tên trong số đố những lực lượng của chúng đông nên tốn chút thời gian đánh tiếp.
Vì có tai nạn xảy ra mà mọi thứ trở nên lộn xộn, Liễu Khánh An bị té ngay vệ đường, đầu đập mạnh xuống đất, máu chảy ra loang lổ một vùng, tám áo trắng cũng hiện lên màu đỏ rõ rệt.

Chiếc xe tải nhân cơ hội chạy một mạch rời đi, người đi đường chỉ biết nhìn không ai có thể giúp được cô.
Liễu Khánh An cảm thấy máu ở đầu mình càng lúc càng chảy ra nhiều, trước mặt cô trở nên mơ hồ, không còn nghĩ được gì nữa nhưng trong đầu lại hiện ra khuôn mặt mà mình có cố quên cũng không thể quên.
Ánh mắt thâm sâu, nụ cười trêu tức lòng người cùng bộ dáng lạnh lùng ngày ấy hiện rõ trong mắt cô.

Từng câu nói của người ấy cũng văng vẳng bên tai không dứt.
Giờ phút này cô rất muốn gặp hắn, người đã khiến cô đau khổ, tổn thương.


Mặc dù biết người ta đã phũ phàng, lừa dối nhưng trong lòng lại vẫn tham lam muốn nhìn thấy, nghe thấy giọng nói trầm ấm mê hoặc.

Đặc biệt là cái ôm tha thiết, dịu dàng như muốn bao bọc, chở che ngày ấy.
Liệu cô còn có thể ôm vòng eo rắn chắc đó nữa hay không?
Càng nghĩ khao khát của Liễu Khánh An càng trào dâng, cô không biết mình có thể sống tiếp hay không.

Lần cuối cùng, cô chỉ muốn nghe giọng nói người đó lần cuối này thôi, dù chết cũng không hối tiếc nữa.
Bàn tay của Liễu Khánh An cử động thò tay vào túi áo lấy ra chiếc điện thoại nokia dự phòng của mình, bàn tay trắng bệch, run rẩy bấm dãy số mà mình đã thuộc lòng từ bao giờ.
Lần đầu tiên chuông đổ lên, cô hồi hộp mong chờ từng giây từng phút nhưng sau mấy tiếng tút điện thoại lại bị tắt.

Cô không cam tâm gọi thêm hai ba lần ba nhưng cũng giống như trước, sau mấy tiếng tút đều đều bị dập tắt.

Dương như người bên kia không muốn bắt máy của cô.
Liễu Khánh An cười chua chát, cảm thấy mình sắp không xong, hai mắt cũng dần nhắm lại nhưng vẫn kiên trì gọi thêm lần nữa.
Phượng Túy Lâu.

Sầm Hạo Nhiên ngồi trong một sòng bạc vip, trước mặt hắn là người đứng đầu Hổ Lao cùng một đám đàn em đứng phía sau.

Hắn cầm điếu thuốc hút được gần một nửa nhưng vẫn chưa nói gì.
Hôm nay là ngày hắn tính sổ với đám người này nhưng ngồi xuống chưa bao lâu thì điện thoại reo lên liên tục, khi xem số hắn đã không do dự mà tắt điện thoại để qua một bên nhưng hiển nhiên không tắt chuông hay tắt hẳn máy..
Chính vì thế tiếng chuông điện thoại vẫn cứ reo lên liên tục, hắn hoàn toàn không có ý định nghe.
Người đối diện dường như bị tiếng chuông ảnh hưởng nói: “Nhiên thiếu không nghe máy sao?”
Sầm Hạo Nhiên không trả lời, chiếc điện thoại ở ngay trước mắt chỉ cần hắn bấm nghe là được nhưng lại không dám nghe.

Lần đầu tiên trong cuộc đời có một số điện thoại gọi đến khiến hắn bức bối, do dự như thế này.
Không biết qua bao nhiêu cuộc chiếc điện thoại mới yên tĩnh một chút, hắn lại không thể thở phào nhẹ nhõm, ngược lại lồ ng ngực có cảm giác nhói đau.

Hắn dụi điếu thuốc trong gạt tàn, với tay lấy ly Vodka uống một hớp như muốn bình ổn cảm xúc.
Người đối diện một lần nữa nhe răng nói: “Haix, Nhiên thiếu lại có lúc đắn đo sao? Bất ngờ thật thật đó.”
Dường như đã bình ổn được tâm trạng Sầm Hạo Nhiên một lần nữa nhìn người trước mặt, lạnh nhạt nói: “Hổ Sơn, món nợ ngày đó tôi sẽ đòi đủ, ba ván thắng hai, thua thì bỏ cái mạng lại, thắng tôi chỉ lấy rẻ một bàn tay.”
“Ha ha, Nhiên thiếu thật biết làm ăn nhỉ? Thắng phải có thưởng chứ.” Hổ Sơn không hề nao núng.
“Đó là giới hạn mà tôi dành cho ông, hoặc không cần đấu tôi có thể lấy mạng toàn bộ Hổ Lao ngay bây giờ.” Sầm Hạo Nhiên thẳng thừng nói, trong lòng không hiểu sao vô cùng bức bối.
Hiện trường tai nạn, xe cấp cứu vẫn còn chưa đến nhưng đội cảnh sát đã tới nơi, bọn họ xem sơ lược cho Liễu Khánh An nhưng không ai dám chuyển cô đi lung tung, dẫu sao bọn họ cũng chỉ là cảnh sát không phải bác sĩ.
Lại nói Liễu Khánh An vốn dĩ đã ngất đi nhưng lý trí của cô không cho phép mình cứ thế nhắm mắt.

Một lần nữa cô dấy lên hy vọng bấm số lần cuối, lần này nữa thôi nếu như người kia không bắt máy cô sẽ buông tay, không làm khó người ta nữa.


Nếu có kiếp sau mong rằng ông trời không để cô gặp người này nữa.
Liễu Khánh An bấm gọi xong lại chờ đợi trong đau đớn, hồi hộp, cô cảm thấy não mình như muốn toác ra.
“Sầm Hạo Nhiên, xin anh, xin anh hãy bắt máy, một lần thôi cũng được.” Liễu Khánh An lẩm nhẩm trong miệng không thốt ra lời.
Ông trời như là nghe thấy tiếng cô điện thoại cuối cùng cũng có tín hiệu.
“Alo.” Một giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo vang lên, Liễu Khánh An như thể bắt được hy vọng, khóe môi giương lên nụ cười mãn nguyện.
Bên kia không nghe thấy cô nói chỉ nghe thấy tiếng ồn ào thì lên tiếng: “Liễu Khánh An cô gọi tôi có chuyện gì.”
“Hức…” Điện thoại vang lên một tiếng nấc nghẹn ngào.
Sầm Hạo Nhiên nhíu mày, trái tim thắt lại hỏi: “Liễu Khánh An, cô khóc đấy à?”
“Hức, hức..

Hạo… Hạo Nhiên… Hức.” Cô vô cùng khó khăn kêu tên của Sầm Hạo Nhiên.
Bên này lông mày của Sầm Hạo Nhiên càng lúc càng nhíu sâu, đang tính nói gì thì giọng nói của cô gái lại vang lên: “Hạo Nhiên có lẽ thời gian của em không còn bao lâu nữa, nói ra điều này sẽ là dư thừa nhưng… Nhưng mà em, hức, em vẫn muốn nói với anh một câu cuối… Hức, Hạo Nhiên, dù anh có lừa dối hay trêu đùa em đi nữa em vẫn, vẫn rất… rất… yêu anh.”
Từ “yêu” cô nói rất khẽ rồi thở hắt ra một hơi, từ từ nhắm mắt lại, xong xuôi điện thoại cũng dần dần buông khỏi bàn tay.
Trong điện thoại chỉ còn tiếng nói xôn xao của đám người cùng tiếng xe cấp cứu.
“Nhanh, nhanh, nạn nhân ngất xỉu rồi, mau chuyển nạn nhân lên xe.”
“Bác sĩ, không hay rồi, tình hình của bệnh nhân quá tệ, sợ là không…”
Sầm Hạo Nhiên nghe thấy những tiếng nói này cơ thể cứng đơ, đôi mắt hiện lên vẻ kinh sợ, hắn không còn biết gì nữa vô thức hét lên một tiếng: “Khánh An.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi