VỢ XẤU CHỒNG MÙ


Sầm Cảnh Đình mặc cô lôi kéo, đúng là anh bị lời nói của đám người kia làm cho xáo trộn nhưng không hoàn toàn bởi vì họ nói anh mù.

Không hiểu sao khi nghe họ chê Dương Ái Vân xấu, không xứng với anh, anh lại cảm thấy không vui, tự nhiên quên đi chuyện mình bị mù.
Cảm giác này quả thật là khó hiểu, anh lại có chút bối rối, tâm tình bất định.

Anh đã nghe quản gia nói cô xấu thế nào nhưng lúc đó anh còn đắm chìm trong đau khổ, không cách nào dứt ra nên tuyệt nhiên cũng không quan tâm đến Dương Ái Vân.

Có điều hôm nay sự hiện của cô trong tâm trí anh quá nhiều, khiến anh cũng không thể phớt lờ.
Lại nói Dương Ái Vân đưa anh ra giữa vườn hoa lại không ngừng hít hà hương vị của hoa lily rồi hỏi: “Cảnh Đình, thơm thật đấy, anh có ngửi thấy mùi hương của nó không? Tôi thích nhất là hoa lily, vừa vặn nơi đây lại có một vườn hoa, lần sau nếu có cơ hội chúng ta lại đến được không?”
Mặc dù cô hỏi ý kiến của anh nhưng thực chất nếu anh không đi cô cũng sẽ tự mình đến đây.
Sầm Cảnh Đình nghe cô nói cũng thả lỏng thân thể một chút, ngửi một chút hương hoa, cảm thấy thật dễ chịu hơn rất nhiều.
Dương Ái Vân cũng thấy được điều này, cô buông tay anh ra để anh tự mình cảm nhận.

Lúc bàn tay cô rời đi Sầm Cảnh Đình đột nhiên thấy trống rỗng lạ thường, nhưng chỉ là một phút thoáng qua, anh lại lắng nghe âm thanh của cây và hoa, của đất trời bao la.
Bao nhiêu âm thanh cứ thế ùa vào màng nhĩ anh, bỗng nhiên có một giọng nói thánh thót ở vang lên bên tai anh.
“Anh trai xinh đẹp ơi, mua cho em một bông hoa được không?”
Theo giọng nói Sầm Cảnh Đình biết đây là một cô gái và đang đứng ở rất gần anh.

Vốn dĩ không thích tiếp xúc với ai anh theo bản năng từ chối: “Không mua.”
“Anh mua giúp em một bông thôi, từ trưa đến giờ em chưa bán được một bông nào, em bán bông gây quỹ từ thiện, anh đẹp trai đừng từ chối mà.” Giọng nói của cô gái ngàn vạn lần đáng thương.
Sầm Cảnh Đình vẫn giữ khuôn mặt lạnh như tiền, có điều cũng không buông lời từ chối như lúc này.

Thế nhưng anh lại không có tiền để mua, từ khi bị mù mọi chi tiêu đều có người phụ trách.

Cho dù là bình thường thì trên người anh cũng chỉ cầm một chiếc thẻ đen, nào có tiền mặt.
Dương Ái Vân luôn đứng bên cạnh anh, nhìn khuôn mặt rối rắm của anh lại nhìn cô gái nói: “Tôi mua, cô bán thế nào?”
“A.” Cô vừa cất tiếng cô gái bỗng chốc hét lên một tiếng, nói đúng hơn cô ta giật mình bởi khuôn mặt của cô.
Dương Ái Vân cũng quen với điều này cô mỉm cười hỏi: “Không sao chứ, mặt tôi hơi dọa người một xíu.”
“Không, không sao.” Dường như thấy cô thân thiện cô gái cũng đỡ sợ hơn, nhưng không dám lại gần cô mà lùi mấy bước.
Dương Ái Vân thở ra một hơi rất nhẹ nhưng Sầm Cảnh Đình vẫn có thể nghe thấy, anh không nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra nhưng qua đoạn đối thoại của hai người cũng có thể đoán được đại khái.
“Đi thôi, tôi không muốn ở đây nữa.” Sầm Cảnh Đình đột nhiên lên tiếng, cũng bắt được cánh tay cô.
“Khoan đã.” Dương Ái Vân có hơi bất ngờ, lại nhìn cô gái nói: “Tôi mua hết chỗ bông đó, bao nhiêu vậy?”
“Chị, chị với anh đẹp trai này là gì của nhau vậy?” Cô gái bỗng nhiên hỏi một vấn đề khác.
Dương Ái Vân tuy không vui nhưng vẫn trả lời: “Chúng tôi là vợ chồng.”
“Vợ, vợ chồng sao? Chị, chị xấu như vậy mà là vợ của anh trai này sao?” Cô gái có chút thất thố, sau đó che miệng.

Sầm Cảnh Đình nghe được câu này đôi lông mày cau lại, Dương Ái Vân không để ý nhưng vẫn trả lời: “Có gì không được sao cô bé, chúng tôi đúng là một đôi đấy, lẽ nào tôi xấu xí lại không được lấy người đẹp trai à?”
“Không, ý, ý em không phải vậy, chẳng qua có chút bất ngờ thôi, chị biết đấy, bây giờ ai cũng yêu thích cái đẹp, hiếm lắm mới có người thích người xấu, huống chi anh trai đây còn rất đẹp trai.” Cô gái cũng khá thành thật, biểu cảm giống như bị đả kích.
Dương Ái Vân chỉ nhún vai: “Thế cô có tính bán hoa nữa không đây? Hay thấy tôi xấu cô không muốn bán nữa.”
“Này, chị, chị mua bao nhiêu, sao không để anh trai mua cho chị, chắc anh ấy yêu thương chị lắm nhỉ?” Cô gái hỏi một câu khiến Dương Ái Vân nghẹn lời, cô gái này rốt cuộc là bán hoa hay đang điều tra đời sống riêng tư của người ta vậy.
Cô tính đáp trả thì người đàn ông bên cạnh lên tiếng: “Đủ rồi, đi thôi, không cho phép cô mua bông.”
Nói rồi Sầm Cảnh Đình lôi kéo cô đi không để Dương Ái Vân kịp phản ứng, anh cứ theo bản năng đi về phía trước, cũng không biết đó là đâu.
Mắt thấy anh sắp đâm trúng người Dương Ái Vân nhanh chóng kéo anh lại nói: “Được rồi mà, đừng đi nữa.”
Sầm Cảnh Đình lại không nghe cô tiếp tục bước đi, chỉ hai ba bước anh đã đúng trúng một đứa bé, khiến nó ngã ra đất òa khóc: “Oa oa oa…”
Nghe thấy tiếng khóc Sầm Cảnh Đình khựng lại, mấy người xung quanh cũng nhìn lại, mẹ của đứa bé cũng vội vàng chạy đến: “Trời ơi, con tôi, con không sao chứ?”
Bà mẹ ôm đứa con lên vừa dỗ vừa trừng mắt nói: “Mấy người mù hay sao mà đụng trúng con tôi vậy hả? Đi đứng kiểu gì không biết.”
Cả người Sầm Cảnh Đình cứng đơ, Dương Ái Vân nhanh chóng hỏi: “Dạ, chúng tôi xin lỗi, em bé không sao chứ?”
“Sao chăng gì, người đâu xấu xí mà còn hỏi vô duyên, không thấy thằng bé đang khóc hay sao còn hỏi.” Bà mẹ có phần cáu gắt, dỗ mãi mà đứa bé không nín.
Sầm Cảnh Đình siết chặt nắm đấm, vô tình siết chặt tay Dương Ái Vân, cô tưởng anh bị đả kích cũng không thể đứng nhìn như vậy, một lần nữa buông tay Sầm Cảnh Đình, lấy trong túi ra một viên kẹo mút rồi ngồi xuống đưa cho thằng bé.
“Bé ngoan chớ khóc, cô cho con kẹo nhé.”
“Đồ phụ nữ xấu xí, đừng có lại gần dọa con tôi, cút ra chỗ khác.” Bà mẹ vung tay một cái, hất cô ra.
Dương Ái Vân đứng không vững loạng choạng té vào chân Sầm Cảnh Đình, đồng thời kêu một tiếng: “A.”

“Xấu còn đi ra đường dọa người, ở nhà chùm chăn mà che cái mặt lại, thứ đồ xui xẻo.” Lời nói của bà mẹ càng lúc càng quá đáng, đứa trẻ thì cứ sụt sùi trong lòng bà ta.
Từ đầu đến cuối Dương Ái Vân cũng không làm gì nên tội, cô không phản bác lại lời nói của bà ta, chỉ lẳng lặng đứng dậy, vừa vặn có một bàn tay kéo cô lên.
Dương Ái Vân nhìn Sầm Cảnh Đình vô cùng ngạc nhiên: “Anh…”
“Đi thôi, về nhà.” Sầm Cảnh Đình trầm giọng nói, lại chưa cất bước rời đi, anh sợ mình vừa bước lại đụng trúng người, anh vô cùng chán ghét bản thân như vậy.
“Được, chúng ta về nhà, nhưng….” Dương Ái Vân còn chưa nói xong, đứa bé càng khóc dữ dội cô mà đi thì có chút không phải.
Người mẹ nghe thấy hai người muốn đi thì mặc kệ đứa con đang khóc ngăn cản: “Các người cứ thế mà đi à, đền bù cho con trai tôi đi chứ.”
Bà ta vừa dứt lời thì một tấm thẻ bay đến rơi trúng chân bà ta, đồng thời một giọng nói vang lên: “Cầm lấy, đừng để tôi nghe bất cứ lời nào nữa.”
“Cậu…” Bà ta tính đáp trả, lại thấy chiếc thẻ đen dưới đất lập tức câm mồm.
“Dương Ái Vân, đi.” Sầm Cảnh Đình lại ra lệnh cho cô.
Thấy anh không tiếc tiền ném đi chiếc thẻ của mình cô nói: “Để tôi đền chút tiền mặt cho bà ấy, tấm thẻ này…”
“Chỉ là một tấm thẻ, cô hiếm lạ cái gì, nếu cô cũng muốn tôi cho cô mười cái.” Sầm Cảnh Đình lạnh lùng nói, giọng điệu còn có chút bá đạo..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi