VỢ XẤU CHỒNG MÙ


Có thể nói Viễn Đông là nhà hàng lớn nhất thành phố Ban Mai, hôm nay Sầm Hạo Nhiên có hẹn hợp tác với một doanh nhân nước ngoài, bên cạnh hắn có trợ lý và thêm Dương Ái Linh.
Cô ta mặc một bộ váy màu trắng vô cùng quyến rũ, trang điểm cũng khá đậm, Sầm Hạo Nhiên nhìn thấy cũng chẳng nói gì, ánh mắt dừng không quá ba giây.

Điều này khiến Dương Ái Linh có chút hụt hẫng lại càng thêm quyết tâm quyến rũ người đàn ông này.
Bọn họ vào một phòng bao trong nhà hàng, những người quan trọng đã có mặt đông đủ tại đây, bao gồm chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ.

Người này là đối tác lâu năm của Sầm Gia, Hoa Quân Sơn, vừa qua tuổi 50, là một người đàn ông chững chạc, khuôn mặt đầy toan tính.

Bên cạnh ông ta cũng có hai vị giám đốc trạc tuổi và thêm vào đó là mấy tên trợ lý.
Nhìn thấy Sầm Hạo Nhiên tới trừ Hoa Quân Sơn ra thì tất cả đều đứng dậy chào hỏi.
“Hạo Nhiên, cậu đến rồi.” Hoa Quân Sơn mở miệng nhưng ánh mắt lại rơi trên người Dương Ái Linh.
Cô ta cũng cảm nhận được ánh mắt của ông ta nên đứng nép qua bên cạnh Sầm Hạo Nhiên, thế nhưng hắn lại không có ý định che chở cho người phụ nữ này, đi đến ngồi xuống ghế thản nhiên nói: “Đã để các vị chờ lâu rồi, không cần khách khí như vậy.”
Thấy hắn ngồi xuống tất cả đồng loạt ngồi, trợ lý của Sầm Hạo Nhiên ngồi bên phải hắn, Dương Ái Linh thấy vậy cũng ngồi bên trái, vừa vặn bên cạnh lại là Hoa Quân Sơn.

Một người đàn ông không khỏi cất tiếng nói: “Chúng tôi cũng vừa mới đến thôi, phải rồi, không biết cô gái xinh đẹp này là?”
Thêm mấy ánh mắt nhìn chăm chăm vào người Dương Ái Linh, cô ta thấy sờn cả gai ốc, trong lòng chán ghét mấy cặp mắt này.
“Thư ký mới của tôi, cô ta sẽ thay tôi phụ trách dự án lần này, các vị có gì không hiểu cứ hỏi.” Sầm Hạo Nhiên đơn giản giới thiệu Dương Ái Linh.
Người đàn ông râu xồm hỏi: “Không biết xưng hô với tiểu thư đây thế nào?”
“Tôi họ Dương.” Dương Ái Linh không muốn nói hết họ tên cho bọn họ.
Tên râu xồm nghe vậy gật gù: “Thì ra là Dương tiểu thư, cô đúng là xinh đẹp động lòng người, lát nữa phải uống với tôi mấy ly đấy.”
“Tôi, tôi không…”
“Giám đốc Hoàng đã nói vậy rồi cô phải thay mặt tôi đấy.” Sầm Hạo Nhiên chặn ngang lời nói của Dương Ái Linh.
Không nghĩ Sầm Hạo Nhiên lại nói như vậy cô ta đáng thương nói: “Em, em không biết uống rượu.”
“Cô có biết toàn bộ thư ký của tôi ai cũng phải biết uống rượu, nếu điều này cô cũng không làm được tôi sẽ gọi người khác thay vị trí của cô.”
Nghe vậy Dương Ái Linh sợ hãi xua tay: “Không, đừng như vậy, em, em uống được.”
“Đây đúng là lời tôi muốn nghe.” Sầm Hạo Nhiên coi như hài lòng.
Dương Ái Linh mặc dù không muốn nhưng đành phải cắn răng chịu đựng.

Đám đàn ông nói không được bao nhiêu câu thì lần lượt mời cô ta uống rượu.
Đến ly thứ ba Dương Ái Linh cảm thấy hơi choáng nên từ chối: “Tôi, tôi không thể uống nữa.”
“Người đẹp à, em chỉ mới uống ba ly thôi, thêm vài ly nữa không sao đâu, lần đầu ai cũng vậy cả, nào, để anh dạy em.” Bỗng nhiên Hoa Quân Sơn xích ghế lại gần Dương Ái Linh, đồng thời choàng tay lên vai cô ta.
Dương Ái Linh giật mình, cảm thấy kinh tởm liền hất tay ông ta ra, tức giận quát: “Ông làm gì vậy?”
Đàm người đang nói chuyện say mê cũng nhìn về phía này.
Hoa Quân Sơn khuôn mặt khó coi nói: “Người đẹp, chúng ta chỉ uống rượu vui vẻ thôi mà, em gái có cần quá khích vậy không?”
“Thư ký Linh, đừng khiến đối tác mất vui.” Sầm Hạo Nhiên đột nhiên nói.
Dương Ái Linh nhìn hắn rơm rớm nước mắt: “Giám, giám đốc, ông ta cố tình sàm sỡ em.”
“Ông có sao, chủ tịch Hoa?” Sầm Hạo Nhiên hỏi ngược lại người đàn ông.
Ông ta nhún vai: “Thư ký của anh nhạy cảm quá rồi, tôi còn chưa làm gì cả, chỉ mời cô ta một ly thôi.”
Sầm Hạo Nhiên lại nhìn Dương Ái Linh như có như không nói: “Thư ký Linh, nếu cô không tiếp khách được tôi không có lý do giữ cô lại đâu.”

Dương Ái Linh nghe vậy uất ức không thôi, có điều cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn, hít sâu một hơi, lại ngồi vào chỗ của mình.
Giám đốc Lý đưa mắt nhìn Sầm Hạo Nhiên, hắn thản nhiên như không, tiếp tục uống rượu với những người khác.
Hoa Quân Sơn ngồi một lúc lại bắt đầu rót rượu vào ly mình đưa tới trước mặt Dương Ái Linh thỏ thẻ: “Nào, thư ký Linh, chúng ta uống thêm ly nữa.”
Dương Ái Linh nắm chặt cái ly, rất muốn ném nó vào mặt ông ta nhưng không dám làm vì sợ Sầm Hạo Nhiên sẽ không giữ mình lại.
Cô ta là ai chứ, nói thế nào cũng là tiểu thư nhà họ Dương vậy mà phải đi tiếp rượu mấy lão già này sao? Đôi mắt của Dương Ái Linh đỏ bừng.
Sầm Hạo Nhiên đột nhiên đứng dậy nói: “Thư ký Linh, tôi có việc phải đi trước, cô ở lại tiếp bọn họ giúp tôi.”
“Giám đốc, anh để em ở lại một mình sao?” Dương Ái Linh nhanh chóng hỏi.
“Đúng vậy, tôi tin tưởng năng lực của cô, đây cũng là cơ hội cho cô thể hiện mình, hãy làm tốt vào, đừng để khách hàng không vui.” Sầm Hạo Nhiên dặn dò xong thì rời đi.
Dương Ái Linh không lường trước được điều này, Sầm Hạo Nhiên cứ vậy mà bỏ đi sao? Cô ta làm sao có thể ứng phó với mấy lão già *** dê này.
Không! Cô ta không muốn ở đây.
Dương Ái Linh đứng bật dậy nói: “Giám đốc, hãy cho tôi theo anh.”
“Cô theo tôi thì khách hàng phải làm sao? Dương Ái Linh, đừng quên bổn phận của mình là gì, nếu không làm được thì cô có thể rời khỏi đây, ngày mai không cần lên công ty nữa, tự chọn đi.” Nói xong lời này Sầm Hạo Nhiên cất bước không ngoảnh lại, trợ lý cũng đi theo hắn.
Dương Ái Linh đứng như trời trồng, bàn tay nào đó lại đặt vào vai cô ta: “Nào cô em, uống thôi.

Đừng đứng ở đây.”
“Đừng đụng vào tôi, lão già ghê tởm.” Dương Ái Linh hất tay ông ta ra, không còn nhẫn nhịn được nữa.
Ra đến bên ngoài Sầm Hạo Nhiên đi vào thang máy, vừa vặn có một cô gái cũng đi vào, vừa đi vừa xoa bụng: “No quá đi! Đúng là nhà hàng năm sao, quá đã, bé cưng bữa nay lại được ăn ngon rồi.”

Sầm Hạo Nhiên nghe được những lời tự sự của cô gái không khỏi liếc nhìn một cái, chỉ thấy trước mặt hắn là một cô gái tóc nâu hạt dẻ, mặc chân váy ngang đùi thêm áo thun len tôn lên vóc dáng thon thả của cô, mỹ miều của cô.

Cộng thêm khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng cùng nụ cười mãn nguyện đã làm Sầm Hạo Nhiên không khỏi nhìn cô thêm một chút, có điều cũng chỉ là thoáng qua.
Có lẽ lần đầu tiên hắn nhìn thấy có một người phụ nữ ngây thơ lại ngốc nghếch như thế nên mới không nhịn được tò mò.
Liễu Khánh An bấm tầng B xong cũng không chú ý xung quanh, một mực nhìn vào phiếu ăn miễn phí đang cầm trong tay.

Vì cô đã ăn ở đây mười lần nên được hai vé miễn phí, tính rủ Dương Ái Vân cùng đi với mình.
Cho nên lấy điện thoại ra gọi điện: “Tình yêu, mấy hôm nay thế nào rồi? Ngày mai đi ăn cùng tớ không?”
“Xin lỗi nhé, Khánh An thời gian tới tớ sẽ không ra ngoài, muốn chuyên tâm luyện đàn.”
“Hả? Cậu đàn giỏi rồi còn luyện nữa sao? Dù muốn luyện cũng phải thư giãn chút chứ, cứ cắm mặt vào cây đàn thế sao được, hay là cậu vẫn còn bị ảnh hưởng bởi lời đồn.” Liễu Khánh An chỉ nghĩ được lý do này.
Bên kia Dương Khánh Vân trả lời: “Không phải, tớ sao lại quan tâm mấy lời nói đó, chỉ là muốn nghỉ ngơi chút thôi, coi như hưởng tuần trăng mật.”
Cô vừa nói vừa nhìn người đàn ông bên cạnh mình, anh ngồi yên lặng bên cây đàn không có biểu hiện gì.
“Hửm, cậu và Sầm đại thiếu gia kia đi tuần trăng mật thật đó hả?” Liễu Khánh An kích động nói lớn một chút, không ngờ câu nói của cô lại khiến người đàn ông bên cạnh chú ý..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi