VỢ XẤU CHỒNG MÙ


Cả cô và Sầm Cảnh Đình không đáp trả lời chào của người trước mặt, Sầm Hạo Nhiên chỉ có thể bước tới bắt chuyện.
“Anh họ, sắc mặt anh không tốt lắm thì phải.”
“Dương Ái Vân, đi thôi.” Sầm Cảnh Đình không muốn ở lại đây lâu nên lạnh lùng ra lệnh cho Dương Ái Vân.
“Được.” Cảm nhận được sự khó chịu của anh Dương Ái Vân đành cùng anh lướt qua người Sầm Hạo Nhiên.
Bị phớt lờ hắn lại chẳng hề nao núng, ngược lại nói: “Hây, anh họ, anh nên đối xử với phụ nữ dịu dàng một chút, nhất là người đó còn là vợ anh.

Chị dâu tuy không phải quốc sắc thiên hương nhưng cũng đủ để thu hút ánh mắt của người khác.

Anh không cẩn thận sẽ dễ dàng mất.”
Nghe câu này Sầm Cảnh Đình chợt dừng bước, bỗng nhiên siết chặt tay Dương Ái Vân, giọng điệu có chút cảnh cáo: “Sầm Hạo Nhiên, không phải chuyện của cậu.”
Sầm Hạo Nhiên nhìn bộ mặt cau có của anh họ mình nhoẻn miệng không đáp trả, lại hỏi: “Anh tính sống như vậy cả đời sao? Chị dâu vì anh hao tổn không ít tâm sức anh cũng nên đáp lại chị ấy chứ hả?”
“Sầm Hạo Nhiên.” Bàn tay của anh càng thêm siết chặt, không kìm được tức giận: “Cậu đừng có quản chuyện lung tung.”
“Em rất thích chị dâu, anh họ nếu không thích có suy nghĩ nhường lại cho em.” Sầm Hạo Nhiên đột nhiên nói ra một câu khiến Sầm Cảnh Đình lẫn Dương Ái Vân đều kinh ngạc, sững sờ.

Sầm Hạo Nhiên này đang nói cái gì vậy?
Sầm Cảnh Đình lại bỗng chốc đẩy Dương Ái Vân tự mình đi về phía trước, cô còn chưa hồi thần nên loạng choạng muốn té, Sầm Hạo Nhiên đúng lúc đi đến bắt được cánh tay của cô.
“Anh họ đúng là thô lỗ, người đẹp nên được đối xử dịu dàng.” Sầm Hạo Nhiên nối giọng hơi lớn một chút, Sầm Cảnh Đình chưa đi xa nên vẫn có thể nghe thấy.
Tâm tình anh một lần nữa rơi vào rối ren, lại có chút tức tối khó nói.
Dương Ái Vân đứng vững thì nhanh chóng tránh né tay của Sầm Hạo Nhiên, cô không đuổi theo Sầm Cảnh Đình mà nhìn người trước mắt hỏi: “Cậu làm vậy có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ là thương hương tiếc ngọc thôi, dẫu sao chị dâu cũng là một viên ngọc sáng sao có thể bị vùi lấp chứ.

Hay là chị suy nghĩ theo tôi đi, tôi cho chị thứ chị muốn.” Sầm Hạo Nhiên đút hai tay vào túi mở lời, ánh mắt khẽ híp lại, đầy ẩn ý nhìn cô.
Dương Ái Vân không hiểu mục đích của người này là gì cô lạnh giọng hỏi: “Cậu biết tôi muốn gì sao?”
“Một người đàn ông thành đạt lại đẹp trai ngời ngợi như tôi.

Hơn hết, tôi cũng có đủ năng lực để bảo vệ một người phụ nữ.

Như vậy còn không đủ sao?” Sầm Hạo Nhiên thản nhiên nói, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cô.
Dương Ái Vân rất mẫn cảm với ánh mắt này, lại nghe Sầm Hạo Nhiên nói cô chỉ đáp trả một câu: “Đa số phụ nữ đều chọn người đàn ông tốt nhất nhưng tôi không phải là họ.”
Nói xong cô cũng xoay người rời đi mặc Sầm Hạo Nhiên còn đứng đó mang theo nụ cười nhìn cô.
Ở trong góc vườn có mấy người làm nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi lại không khỏi bàn tán.
“Cô thấy chưa tôi nói có sai đâu, Dương Ái Vân làm sao chịu sống bên cạnh một người mù, cô ta bắt đầu quyến rũ Nhiên thiếu gia rồi đấy.

Người phụ nữ này thật là ghê gớm, vào đây có mục đích cả.”
“Chậc chậc, lòng người đúng là khó đoán, thấy cô ta lúc nào cũng kè kè bên cạnh đại thiếu gia tưởng đâu quan tâm thật lòng không ngờ đã lộ mặt thật rồi.”
“Trông Nhiên thiếu gia có vẻ như cũng thích cô ta thì phải, hừ, xấu như cô ta mà cũng đòi quyến rũ Nhiên thiếu, đúng là không biết xấu hổ.”
“Các người đang nói gì?”
Nhóm người đang xôn xao thì một giọng nói lạnh tanh vang lên.


Tất cả lập tức run rẩy quay người ra sau.

Người đến không ai khác ngoài bà Liên.
“Tam phu nhân.” Cả đám đồng thanh chào hỏi.
“Các người nói ai quyến rũ ai cơ?” Nghe người làm bàn tán con mình với Dương Ái Vân ánh mắt sắc bén của bà ta lia qua đám người.
Không ai dám lên tiếng nói lời nào nữa, tất cả đều cúi mặt xuống đất, bà Liên lại âm trầm nói: “Thuê các người về không phải để bàn tán lung tung đâu biết chưa? Ai vừa nói thì mang hành lý rời khỏi đây.”
“Phu nhân, tha cho chúng tôi, chúng tôi không dám bàn luận nữa, chúng tôi chừa rồi.” Đám người lên tiếng xin xỏ.
Bà Liên đang cơn giận nên không để ý phớt lờ bọn họ tiến về phía con trai mình.
“Hạo Nhiên, sao con lại đứng đây?”
Giọng nói của bà Liên vang lên mới thức tỉnh Sầm Hạo Nhiên, hắn quay sang nhìn mẹ mình thì bà ta lại thốt lên: “Hạo Nhiên, má con làm sao vậy, đỏ lên hết cả rồi, còn có dấu tay nữa, là ai, ai dám đánh con?”
Ngữ điệu của bà Liên càng lúc càng phẫn nộ.
Nhắc đến cái tát Sầm Hạo Nhiên thoáng nhớ lại tình cảnh lúc nãy, khi hắn vừa hôn cô gái kia xong thì cửa thang máy cũng mở ra, cô nàng đó khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn một cách giận giữ nhưng không kém phần đáng yêu.
Thế nhưng trong lúc hắn chưa kịp phòng bị thì đã bị ăn một cái tát kèm theo câu “tên khốn, bà đây nhớ mặt anh rồi, đừng để tôi gặp lại anh”
Lần đầu tiên trong 26 năm làm người hắn bị đánh nhưng lại không tức giận, cuộc vui chỉ mới bắt đầu mà thôi, sau này còn gặp lại.
“Hạo Nhiên, mẹ nói con có nghe không?” Thấy con mình không trả lời còn không biết suy nghĩ gì mà cười một mình bà Liên cay may gọi lớn.
Sầm Hạo Nhiên thu hồi lại ký ức nhìn mẹ mình nói: “Chỉ bị hổ con chạm nhẹ thôi mẹ đừng kích động như thế.”
“Hổ, hổ ở đâu ra, đây rõ ràng là tay người, con tính lừa mẹ sao? Có phải Dương Ái Vân đánh con không?” Bà Liên hỏi dồn dập.

Sầm Hạo Nhiên không nghĩ bà lại có suy nghĩ lệch lạc này, hắn cũng không thèm giải thích chỉ nói: “Con đi gặp ông nội mẹ tự lo liệu đi.”
“Con… Được rồi, mau đi đi, đừng để ông nội chờ.” Bà Liên vẫn luôn lấy đại cục làm trọng nên trước tiên để con trai đi trước, bà sẽ suy xét chuyện này sau.
Phía bên này Dương Ái Vân đuổi theo Sầm Cảnh Đình thì anh đã gần đến biệt phía phía đông, cảm giác nhận biết đường của anh rất tốt, hầu như không bị đi lạc.
“Cảnh Đình.” Cô gọi tên anh nhưng dường như anh không muốn để ý nên cứ thế tiếp tục bước chân của mình.
Dương Ái Vân cũng hiểu tính tình của anh nên chạy nhanh thêm vài bước bắt lấy cánh tay anh: “Sầm Cảnh Đình, anh không nghe tôi gọi sao?”
“Buông tay.” Sầm Cảnh Đình lạnh giọng ra lệnh.
“Không buông.” Dương Ái Vân quát ngược lại khiến anh đứng hình, cô nhân cơ hội hỏi: “Rốt cuộc anh làm sao vậy?”
Sầm Cảnh Đình mím môi thật chặt, mãi một lúc mới không nhịn được khó chịu hỏi: “Cô với Sầm Hạo Nhiên là thế nào?”
“Hả?” Dương Ái Vân có chút kinh ngạc chưa định hình được vấn đề mà anh hỏi, cô cũng theo bản năng mà hỏi lại: “Sao anh hỏi vậy?”
“Từ trước đến nay Sầm Hạo Nhiên không phải người để tâm đến phụ nữ, chỉ có cô…” Nói đến đây anh dừng lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta lại vì cô mà nhắc nhở tôi.”
Hơn thế nữa còn muốn anh nhường cô cho hắn, chuyện này thật là nực cười làm sao.
Cuối cùng Dương Ái Vân cũng hiểu người đàn ông này vì sao lại có thái độ này với mình, cô khẽ cười bên tai anh, vành tai của Sầm Cảnh Đình giật giật vài cái, ẩn nhẫn tức giận, không ngờ lại nghe cô hỏi: “Cảnh Đình, anh đang ghen sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi