VỢ XẤU CHỒNG MÙ


“Chuyện gì? Cô đừng có mà đánh trống lảng.” Bà Nhung chăm chăm nhìn cô, trong lòng còn có chút cảnh giác.
Dương Ái Vân bắt đầu hỏi: “Con chỉ muốn biết mẹ có dành chút tình cảm nào cho Cảnh Đình hay không?”
Ban đầu Dương Ái Vân không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện này nhưng nhìn Sầm Cảnh Đình như vậy cô không thể phớt lờ được nữa.
“Dương Ái Vân cô đang tra xét mẹ chồng sao?” Bà Nhung bị hỏi vấn đề này nỗi khó chịu càng dâng lên.
“Con không tra xét mẹ, con chỉ thấy không cân bằng cho Cảnh Đình mà thôi, mẹ dành hết tình cảm cho Cảnh Đông có bao giờ xét đến tâm tình của anh ấy hay chưa?” Dương Ái Vân vẫn chưa quên những lời nói của anh khi say.
“Tôi có trở thành một người xuất sắc và ưu tú thế nào mẹ cũng chưa bao giờ đếm xỉa đến tôi, mọi ánh nhìn đều dành cho Cảnh Đông, tôi chỉ là thừa thãi.”
“Nó lớn rồi cần gì đến tình cảm, Cảnh Đông vẫn còn bé đương nhiên phải quan tâm nó nhiều hơn.

Lại nói cô không có tư cách xen vào chuyện của gia đình tôi đâu.” Bà Nhung xẵng giọng nói.
Dương Ái Vân buồn thay Sầm Cảnh Đình: “Sao mẹ có thể nói vậy, Cảnh Đình nghe thấy sẽ rất đau lòng đấy mẹ có biết không? Dù anh ấy có trưởng thành cũng là con của mẹ, mẹ để anh ấy cảm nhận chút tình nghĩa của người mẹ khó khăn đến vậy sao?”
“Tôi đã bảo chuyện nhà tôi không liên quan đến cô, cô là cái thá gì mà dám chất vấn mẹ chồng?” Bà Nhung đập bàn thật mạnh, Dương Ái Vân càng lúc càng đi xa giới hạn của bà ta.
Dương Ái Vân nguyên nhân sâu xa bên trong, cô chỉ vì anh mà hỏi mẹ chồng vài câu mà thôi, không ngờ bà lại phải ứng như vậy, cô đành nói: “Con không chất vấn mẹ, con chỉ xót cho Cảnh Đình mà thôi, con không biết lúc trước quan hệ của hai người thế nào chỉ hy vọng anh ấy không phải bận lòng về chuyện tình cảm.”

“Cô nói chuyện cứ như thể quan tâm Cảnh Đình lắm vậy, đừng có diễn, tôi ghét nhất là bộ mặt này của cô, đồ xúi quẩy, không phải vì cô Cảnh Đình cũng không cãi lại lời tôi.” Bà Nhung lái sang chuyện khác, không quên chuyện mấy hôm trước.
Thấy bà cố chấp đổ lỗi cho mình Dương Ái Vân không muốn tranh luận nữa mà nói: “Mẹ nghĩ sao cũng được, nếu không còn gì nữa con xin phép đi trước.”
Dương Ái Vân xoay người tính rời đi bà Nhung gọi giật lại: “Đứng lại đó, còn chuyện 5% thì thế nào? Cô phải nói rõ thì mới được rời đi.”
“Ông nội đã nói rồi 5% này là quà cưới của con, mẹ còn muốn thế nào?”
“Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ nhắc cô nếu tôi lấy được bằng chứng cô dụ dỗ con trai nhỏ của tôi và Sầm Hạo Nhiên thì cô phải cút khỏi đây, đồng thời đưa 5% cổ phần cho tôi.” Dường như không đạt được mục đích bà Nhung không từ bỏ.
Thấy bà còn dây dưa mãi chuyện này cô lạnh nhạt bảo: “Được, tùy mẹ.”
Dương Ái Vân nói xong thì rời đi, bà Nhung cũng đã hài lòng rồi nên không giữ cô lại nữa, khóe miệng cười đắc ý, kỳ này bà ta nhất định đuổi được Dương Ái Vân ra khỏi đây.

ngôn tình tổng tài
Dương Ái Vân bước ra khỏi phòng của bà Nhung, vừa đóng cửa lại không ngờ nhìn thấy Sầm Cảnh Đình đang tựa vào tường, cô không biết phải nói gì cho phải, có chút đau lòng nhìn bộ dạng thất thểu của anh.
Mãi một lúc sau mới mở miệng hỏi được một câu: “Anh, anh đã nghe thấy hết rồi sao?”
“Suy cho cùng tôi chẳng là gì với bà ấy cả, thật nực cười làm sao!” Sầm Cảnh Đình cười, nhưng lại là nụ cười chua xót, cả người ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Anh đang trong phòng thì đám vệ sĩ của mẹ mình tới gõ cửa đòi chuyển đồ của Dương Ái Vân đi, không hiểu chuyện gì anh mới lên đây hỏi cho rõ, nào ngờ lại nghe những lời hời hợt của mẹ mình.
Dương Ái Vân ngồi xuống cùng anh, giọng điệu có chút nghẹn ngào: “Cảnh Đình, anh đừng như vậy.”
“Cô đang tội nghiệp cho tôi sao? Cuộc đời tôi không có tình cảm của mẹ, ngay cả việc yêu một người cũng bị lừa dối, cô nói xem tôi có phải rất ngu ngốc không? Đáng bị người ta xem thường hay thương hại đây?” Sầm Cảnh Đình liên tục trào phúng bản thân, bao nhiêu năm qua rốt cuộc anh đang trông chờ vào điều gì?
Dương Ái Vân thật sự không nhìn được bộ dạng này của Sầm Cảnh Đình, nhẹ nhàng ôm lấy anh vào lòng, lần đầu nói ra lời an ủi: “Đừng buồn, không ai yêu thương anh thì có tôi.”
Sầm Cảnh Đình sững sờ mấy giây, trước nay chưa ai từng nói với anh câu này.

Mà ngay cả Dương Ái Vân cũng không nghĩ mình có thể nói ra lời này, cô hơi bối rối nhưng lời đã nói ra thì không thể thu hồi.
“Yêu thương tôi? Cô xem tôi là con trai cô sao?” Sầm Cảnh Đình không đẩy cô ra, chẳng hiểu sao anh lại không chán ghét cái ôm này, nó thật sự rất ấm áp, cả hương thơm của cô cũng vậy, vô cùng dễ chịu.
Nghe giọng điệu của anh thay đổi cô thở nhẹ một hơi nói: “Không phải con trai mà là chồng, vợ yêu thương chồng có gì sai sao?”

Sầm Cảnh Đình chấn động, lại chợt cười nhạt: “Cô mà cũng yêu thương tôi sao?”
“Có gì không được?” Dương Ái Vân nói với giọng vô cùng nghiêm túc.
Sắc mặt của Sầm Cảnh Đình lại trùng xuống: “Cô tốt hơn hết đừng trêu chọc tôi.”
“Ai nói tôi trêu chọc anh? Tôi thật lòng muốn yêu thương anh, chúng ta dù sao cũng là vợ chồng sao không thể yêu thương nhau một chút.” Dương Ái Vân nói, nếu vận mệnh của cô gắn liền với anh thì cô sẽ đi theo trái tim mình, mở rộng lòng với anh.
Sầm Cảnh Đình đẩy cô ra, trầm giọng nói: “Yêu thương mà cô nói là cái gì, tôi không biết cũng không cần.”
“Anh…”
“Anh trai, chị dâu, hai người đang làm gì ở đây?” Dương Ái Vân còn đang muốn nói gì thì giọng nói của Sầm Cảnh Đông vang lên.
Cô nhìn thiếu niên trước mặt, thản nhiên nói: “Chúng tôi đang nói chuyện yêu đương, cậu cắt ngang như vậy là không phải phép đâu đấy.”
“Em, em không biết, xin lỗi anh chị.” Sầm Cảnh Đông vô cùng ái ngại.
Dương Ái Vân nhún vai: “Được rồi, cũng không có gì to tát.”
Sầm Cảnh Đông lại nhìn anh trai mình, cuối cùng lấy can đảm mở lời: “Anh hai, em, em biết anh không thích em.

Em… Em chỉ muốn nói anh đừng để ý những lời lúc trước của mẹ, mẹ giận lẫy nên nói vậy thôi, thực ra mẹ cũng yêu thương anh.”
Giọng nói của cậu lí nhí như không tự tin nói ra những điều này.


Đó là vì cậu cũng không biết mẹ mình có yêu thích anh hai hay không, cậu chỉ muốn an ủi anh vài câu thôi.
Nghe những điều này Sầm Cảnh Đình trào phúng: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi không bận tâm điều này đâu, cậu không cần thay bà ấy nói chuyện, hãy cứ là con ngoan của mẹ cậu.”
“Anh, em rất muốn được thân thiết với anh, anh cho em đến gần anh được không?” Sầm Cảnh Đồng hít sâu một hơi mới lấy can đảm hỏi.
Sầm Cảnh Đình thinh lặng vài giây, không phản đối cũng không đồng ý.

Đối với người em trai này anh không ghét cũng không thích.

Có lẽ do từ nhỏ mẹ đã thiên vị Sầm Cảnh Đông nên anh chỉ có ghen tị lẫn hâm mộ, mong có chút tình cảm cũng khó khăn.
“Cảnh Đông, con làm gì ở đây?” Không đợi được Sầm Cảnh Đình trả lời thì giọng nói của bà Nhung đã văng vẳng bên tai cậu.
Sầm Cảnh Đông siết chặt tay, tại sao trong giây phút then chốt này mẹ lại xuất hiện cơ chứ, cậu rất ghét điều này.
“Mẹ, con đang nói chuyện với anh hai, mẹ cho con chút không gian riêng được không?” Sầm Cảnh Đông nhìn mẹ mình với ánh mắt cầu xin..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi