VỢ XẤU CHỒNG MÙ


Không khí bỗng chốc lạnh xuống vài độ, Dương Ái Vân thấy biểu tình của anh càng lúc càng không tốt đang định lên tiếng thì giọng nói của Sầm Cảnh Đình vang lên trước cô: “Phong Đạt.”
Vệ sĩ đứng bên cạnh hiểu ý lại ra hiệu cho mấy người đứng gần đấy, phút chốc hai người bị hai vệ sĩ vác ra ngoài, bọn họ kêu la oai oái.
“Này, các người làm gì vậy hả? Mau thả tôi xuống, Sầm đại thiếu gia ức hiếp người quá đáng mà, có nói lý lẽ không vậy?”
Mọi người bị tiếng la cùng cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Hiển nhiên chẳng ai chú ý đến người mù như Sầm Cảnh Đình, bọn họ đến đây cũng chỉ nịnh hót ông Sầm cùng những người có chức danh trong Sầm Gia mà thôi.
Lúc này mọi người đã không thể không nhìn đến anh, ai cũng nhìn ra được bộ mặt băng lãnh cùng âm trầm của Sầm Cảnh Đình.
Bên này ông Sầm chỉ hơi nhíu mày nói với quản gia: “Ông đi xem thử có chuyện gì.”
“Vâng.”
Đám người bà Lệ cùng bà Liên cũng nhìn về phía này, một trong hai người lên tiếng: “Cảnh Đình lại làm ra chuyện gì rồi? Người kia chẳng phải là giám đốc Ngô cùng phu nhân của ông ta sao? Để vệ sĩ vác người như vậy thật bất lịch sự, lẽ nào thằng bé không để tâm mặt mũi của ba sao?”
Bà Nhung cũng ở ngay đấy nghe được lời này thì trừng mắt bà Liên một cái, sau đó đứng dậy tiến về phía Sầm Cảnh Đình, trong lòng tức anh ách, thằng con mù này của bà ta không biết làm ra chuyện gì rồi.
“Cảnh Đình, con đang làm gì vậy, có biết người kia là ai không? Đây là tiệc mừng thọ của ông nội con cũng phải biết chừng mực chứ, lại nói con đến đây làm gì, còn mang theo con nhỏ này đến, sao không an yên ở trong phòng hả? Muốn mẹ mất mặt chết sao?” Bà Nhung vừa ra đến nơi đã xổ một tràng vào mặt Sầm Cảnh Đình.

Nghe được những lời này trái tim của Sầm Cảnh Đình càng thêm băng giá, sắc mặt cũng càng lúc càng tối đen như mực.
Dương Ái Vân vỗ vỗ cánh tay anh lại không nhịn được nhìn mẹ chồng nói: “Mẹ đừng chỉ biết trách móc anh ấy, mẹ còn chưa biết chuyện gì mà.”
“Cô còn dám nói sao, cô…’
“Đại phu nhân.” Bà Nhung còn chưa nói xong lời thì giọng nói của quản gia Từ vang lên: “Ông chủ cho gọi bà qua bên đó.”
Bà Nhung bị cắt ngang lời nói biểu tình không được tốt lắm: “Ba chồng gọi tôi có chuyện gì?”
“Phu nhân qua sẽ rõ, tôi không thể biết được.” Quản gia Từ lắc đầu.
Dù muốn oán trách con trai và con dâu nhưng bị gọi đi bà Nhung đành phải nuốt cục tức xuống trước.
Đợi bà ta đi rồi quản gia Từ mới nói: “Ông chủ kêu tôi hỏi cô cậu đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng không có gì to tát, hai người vừa rồi chỉ nói những lời không nên nói thôi.” Dương Ái Vân nhìn quản gia một cái.
Ông Từ coi như cũng ngầm hiểu không nói thêm nữa: “Tôi đã biết.”
“Dương Ái Vân, trở về.” Lúc này Sầm Cảnh Đình lại lên tiếng bên tai cô.
Dương Ái Vân biết anh không còn tâm tình ở lại bữa tiệc nữa nên cùng anh rời khỏi bữa tiệc.

Đám khách khứa nhìn hai người vẫn còn xì xào to nhỏ nhưng không dám nói quá lớn.
Lại nói hai người vừa rời khỏi cũng có hai bóng dáng lấm lét theo sau.
Rời khỏi nơi tổ chức bữa tiệc được ba mét Dương Ái Vân mới bắt đầu mở lời: “Cảnh Đình, anh làm rất tốt.”
Sầm Cảnh Đình đột nhiên được khen tâm trạng đang khó chịu lại mơ hồ hỏi: “Tốt cái gì?”
“Biểu hiện của anh chỗ nào cũng tốt, còn nữa anh cũng rất giỏi kìm nén.

Thế nhưng trước mặt tôi anh không cần phải làm vậy, chuyện gì cũng có thể nói cùng tôi, tôi sẽ bên cạnh anh.” Dương Ái Vân nhẹ giọng nói, cô thật sự khó lòng nhìn bộ dạng này của anh, dù biết anh đang rất đau khổ trong lòng nhưng cô cũng muốn anh bộc bạch thay vì kìm nén.
Quả thật Sầm Cảnh Đình sẽ không bao giờ nói ra cảm xúc của mình cho bất cứ ai, nhưng với cô anh lại chẳng thể kìm nén nữa, anh đang muốn nói cái gì thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói làm anh sững người.
“Hạo Nhiên, em yêu anh, xin anh cho em cơ hội được không?”

“Yêu tôi? Thế nên cô mới bày trò lên giường với tôi sao?” Sầm Hạo Nhiên trào phúng, đầu óc vẫn còn có chút choáng váng, chưa thể gỡ tay người phụ nữ đang ôm eo mình.
Hắn đang tiếp khách thì người hầu đột nhiên chạy đến nói có một vị khách lớn muốn gặp hắn, dĩ nhiên Sầm Hạo Nhiên không dễ tin tưởng lời cô hầu nói, chẳng qua hắn muốn xem kẻ nào giở trò ngay trong địa bàn của nhà họ Sầm.

Không ngờ người đó lại là Dương Ái Linh.

Càng không ngờ tới cô ta xịt hương kích dục lên người khiến hắn ngửi được một ít, khi phát hiện bất thường thì đầu óc trở nên choáng váng.
Sầm Hạo Nhiên hắn vậy mà cũng có lúc bị phụ nữ tính kế, người này còn từng là đối tượng bị hắn tính kế trước đó.
Lúc này hắn chỉ có thể tìm cách khiến bản thân mình tỉnh táo trở lại, trong lòng rét lạnh đến thấu xương.

Xem ra người phụ nữ này chưa nếm được mùi lợi hại thì chưa buông.
“Hạo Nhiên, em không cố ý, tại anh không để ý đến em, em không còn cách khác.” Dương Ái Linh càng ôm chặt Sầm Hạo Nhiên không buông, hôm nay cô ta nhất định phải có được người này.
Sầm Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng: “Vậy còn anh họ tôi thì sao đây?”
“Anh nói Sầm Cảnh Đình sao? Em đã giải thích với anh rồi, em không thích anh ta.” Dương Ái Linh thẳng thừng chối bỏ tình cảm với Sầm Cảnh Đình.
“Cô cũng làm người yêu của anh họ tôi một thời gian còn nói không thích sao?” Sầm Hạo Nhiên chỉ cảm thấy người phụ nữ như Dương Ái Linh thật ghê tởm.
Dường như sợ Sầm Hạo Nhiên càng thêm hiểu lầm cô ta điên cuồng giãi bày: “Em chỉ thấy tội nghiệp anh ta nên mới đồng ý làm người yêu thôi, anh ta khô khan, tẻ nhạt, ngoài làm đại thiếu gia ra cũng không làm được gì khác, em chỉ thích anh Hạo Nhiên thôi.”
“Ha, anh họ tôi mà nghe được những lời này chắc là đau lòng lắm.” Sầm Hạo Nhiên đưa mắt nhìn qua rặng cây tùng bên kia, dưới nền gạch đường đi có hai cái bóng ìn hằn trên đó, khóe miệng cũng bất giác giương lên.

Lúc này Dương Ái Linh không ngừng vặn vẹo cơ thể cọ xát vào người hắn, hiển nhiên cô ta cũng đã ngấm thuốc.
“Hạo Nhiên, em biết anh cũng khó lòng nhịn nổi, chúng ta đã thế này rồi thì hãy thuận theo tự nhiên đi, em cho anh, cho anh hết tất cả, anh muốn gì cũng được.” Lời nói của cô ta ngập tràn sự xin xỏ bàn tay cũng bắt đầu lần mò cơ thể của người đàn ông, cô ta đang vô cùng khát khao một điều gì đó.
Bên này Sầm Cảnh Đình Như đứng chết lặng giữa không trung, tai anh ù dần theo những lời nói của Dương Ái Linh, mặc dù đã sớm biết cô ta là người thế nào nhưng nghe được lời này trái tim anh cũng quặn thắt từng cơn.
Dương Ái Vân nhìn cảm xúc của anh ngày một đi xuống trong lòng cũng có chút chán nản, không nghĩ Dương Ái Linh còn có thể làm ra loại chuyện này, lại còn để Sầm Cảnh Đình nghe thấy.

Sao không phải lúc nào lại cứ là lúc này cơ chứ.
“Cảnh Đình, đi thôi.”
Anh vẫn đứng đó không nhúc nhích, chẳng biết có nghe thấy cô nói hay không.

Dương Ái Vân không còn cách khác là lôi anh đi, không để người đàn ông này nghe thấy điều gì nữa.
Bọn họ vừa rời đi cũng có hai cái bóng đi theo sau..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi