VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 1212

Hứa Kiến Quân cúi đầu thở dài như một đứa trẻ mới lớn: “Cái chú thanh mai trúc mã trước đây bên cạnh mẹ, chắc cũng bị Thượng Đế đưa đi theo cách này rồi.”

Những lời này đã giày xéo lên vết sẹo không bao giờ có thể lành lại được trong lòng Hy Nguyệt.

Nếu Thời Thạch vẫn còn sống, cho dù thế nào thì cô cũng không thể kết hôn với Lục Lãnh Phong. Có lẽ ông trời đã biết điều này nên mới mang Thời Thạch đi mất.

Có một khoảnh khắc trầm mặc trong phòng khách.

Một lúc lâu sau, Tư Mã Ngọc Thanh hai tay chắp trước ngực, nói lớn: “Ông trời ơi, ông nhất định phải đưa một cô gái xinh đẹp như chị gái xinh đẹp vào bản nhân duyên của cháu. Nhất định không được đặt những người xấu xí, cháu ghét nhất những đứa con gái xấu xí. Nếu ông đưa một cô gái xấu xí cho cháu, cháu sẽ không bao giờ lấy cô ấy, cháu sẽ tuyệt thực cho mình chết đói.”

Lục Sênh Hạ cười ngặt nghẽo: “Tư Mã Ngọc Thanh, nửa còn lại của em trong tương lai không chừng cũng cầu nguyện ông trời làm giống như vậy.”

Hứa Kiến Quân sờ sờ cằm, như đang suy nghĩ điều gì đó, hai mắt mở lớn nhìn Lục Vinh Hàn, sau đó lại nhìn sang Tư Mã Ngọc Như.

“Trên sổ nhân duyên không nhất thiết chỉ được viết một người. Sổ nhân duyên của ông nội đã viết hai người, vì vậy cháu mới có hai bà nội.”

“Cũng có lý, vậy thì chú muốn hai cô gái đẹp như chị gái xinh đẹp, ba người cũng được.” Tư Mã Ngọc Thanh gật gù đắc ý nói.

Lục Sênh Hạ nhăn mũi khinh thường: “Củ cải lớn hoa tâm, tốt nhất vẫn nên cho em ba người xấu như ma, để em mỗi ngày đều phải chịu sự áp bức của ba ngọn núi lớn này.”

Tư Mã Ngọc Thanh vẻ mặt nhăn mặt thè lưỡi với cô bé: “Nói không chừng trên bản nhân duyên của chị cũng là một người đàn ông xấu xí, cực kỳ xấu, cực kỳ cực kỳ xấu.”

Lục Sênh Hạ cầm lấy hai quả nho đen bỏ vào miệng, sau khi ăn xong, bình tĩnh nói: “Chuyện này là chuyện không thể nào, nến người đàn ông như vậy mà muốn cưới chị, nhất định sẽ bị bố và anh hai của chị giết chết, hầm thành một nồi thịt kho.” Cô bé ngừng lại một lát, nuốt nước bọt: “Chị chỉ lo lắng, lỡ đâu trong bản uyên ương của chị có đến hai người đàn ông thì phải làm thế nào?”

Cô bé còn chưa dứt lời, mọi người đều nghẹn họng.

Cô bé Lolita này chính là không nói ra lời khiến người kinh sợ thì chết chưa yên.

Tư Mã Ngọc Như vờ chọc vào trán của cô: “Con bé này, nói nhảm gì vậy?”

Lục Sênh Hạ vòng tay trước ngực, tỏ vẻ nghiêm túc: “Mẹ, con không nói nhảm đâu, con đang rất nghiêm túc đấy. Nếu có hai người con trai vô cùng xuất sắc, và con cũng thích cả hai thì phải làm thế nào? Ở nước chúng ta, hình như không người phụ nữ nào có thể lấy hai người chồng cùng một lúc phải không? “

“Cô ơi, cô có thể gia nhập bộ tộc Ma Sói, cháu đọc được trên Internet, bộ tộc Ma Sói vẫn duy trì truyền thống mẫu hệ thị tộc, một vợ có thể lấy nhiều chồng.” Hứa Kiến Quân chậm rãi nói, cậu hy vọng rằng mẹ, bố và bố ma vương cũng gia nhập vào bộ tộc Ma Sói, như vậy bọn họ có thể sống chung với nhau.

“Tốt quá rồi.” Lục Sênh Hạ vỗ tay. “Sau này, nếu con thích hai người con trai cùng một lúc, con sẽ đưa họ đến cùng gia nhập bộ tộc Ma Sói.”

“Hừ, trẻ con nói chuyện không suy nghĩ.” Tư Mã Ngọc Như lắc đầu: “Các con vẫn nên tập trung chơi Đại Phú Ông đi.”

Lục Vinh Hàn xua tay, cười nói: “Chúng nó chỉ là ồn ào đùa giỡn vậy thôi, mặc chúng đi.”

Hy Nguyệt pha một tách cà phê, uống một cách chậm rãi, có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó.

Cô vẫn đang nghĩ về lời nói của Tần Nhân Thiên.

Từ tận đáy lòng, cô hy vọng rằng linh hồn của Thời Thạch thật sự trú trong cơ thể của Tần Nhân Thiên, mà không phải là người đa nhân cách.

Lục Lãnh Phong nhàn nhạt liếc cô một cái, vòng cánh tay rắn chắc lên vai cô: “Cô ngốc, ra vườn đi dạo.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi