VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 122

” Ở đâu…ở đâu?”.

” Hy Nguyệt của tôi ở đâu?”.

” Thiếu phu nhân ở trên du thuyền lớn, con thuyền đó sẽ trở về lúc 5h chiều nay ” Thư kí Lâm vội đáp.

Bây giờ đã là ba giờ chiều, cũng mất một khoảng thời gian đến bến cảng, Lục Lãnh Phong mặc kệ bộ dạng bây giờ của mình, anh liền chạy đi.

” Mộ…Lục tổng…”.

Thư kí Lâm gọi lớn Lục Lãnh Phong, dường như người đàn ông này không nghe thấy nữa rồi.

Đúng là sợ mất vợ đến điên rồi!

Lục Lãnh Phong lái xe với tốc độ không thể tin được là mình còn sống nếu ngồi trên xe anh.

Với tốc độc này, Lục Lãnh Phong đã rút ngắn thời gian đến địa điểm. Đoàn người của anh cũng đã đến ngay sau đó, tất cả liền phong tỏa toàn bộ.

Lục Lãnh Phong đứng dựa vào xe, anh sốt ruột lo lắng đợi chiếc du thuyền mà thư kí Lâm bảo mình.

Thư kí Lâm lúc này cùng Lục Viên Thần mới đuổi kịp đến chỗ Lục Lãnh Phong, đúng là tên này chạy xe không muốn sống nữa rồi.

Với cái bộ dạng như thân tàn ma dại của Lục Lãnh Phong quá là dọa người rồi, chỉ mới hai ngày râu đã dài ra còn chưa cạo nữa.

Lục Viên Thần còn không tin được đây là em trai mình, trước kia là người sạch sẽ đến làm người khác khó chịu, thế mà bây giờ vì Hy Nguyệt cái gì cũng mặc kệ.

Lục Lãnh Phong cứ đứng đó, anh vừa hồi hộp vừa lo lắng, hy vọng sẽ đưa Hy Nguyệt về bên mình càng sớm càng tốt.

Sau đó tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện. Hy Tuyết bất ngờ chết như vậy, có lẽ là giết người diệt khẩu, khiến cô ta chết ngay sau hôm Hy Nguyệt mất tích.

Trong đầu anh bất ngờ nghĩ đến Song Tử. Nhưng anh chưa từng thấy Song gia và Hy gia có qua lại với nhau.

Đây cũng chỉ là suy đoán, không thể nói khi chưa có gì chắc chắn và xác thực được.

Phải có bằng chứng, tới lúc đó mới kết tội chị ta được.

Người phụ nữ đó…cũng không phải dạng vừa gì đâu.

Thoáng chốc chiếc du thuyền có Hy Nguyệt cập bến đến, Lục Lãnh Phong liền sốt ruột, anh tiến tới tìm vợ mình.

Đoàn người đi xuống, bọn họ hơi giật mình khi xung quanh đây toàn là những người đàn ông cao to mặc vest đen còn đeo kính đen, trong cứ như xã hội đen vậy.

Lục Lãnh Phong đứng đó nhìn qua nhìn lại, vừa thấy một bóng dáng giống Hy Nguyệt anh liền lao đến.

” Hy Nguyệt ” Lục Lãnh Phong nắm lấy cô gái đó, cô gái đó giật mình đẩy anh ra.

Lục Lãnh Phong phát hiện ra mình nhận lầm người rồi.

” Xin…xin lỗi ” Lục Lãnh Phong lẩm bẩm nói.

Anh nhìn ngang nhìn dọc lần nữa, mong chờ sẽ thấy Hy Nguyệt xuất hiện.

Cuối cùng người trên thuyền đã xuống hết rồi, anh vẫn chưa thấy cô đau, lòng lại như lửa đốt quay sang nhìn thư kí Lâm:” Vợ tôi đâu? Hy Nguyệt đâu?”.

Anh đợi từ nãy giờ rồi…tại sao Hy Nguyệt của anh chưa xuất hiện chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi