Chương 164
Trong đêm đen, cô ấy cũng run rẩy dưới cơ thể anh như thế này, vừa run rẩy vừa khóc thút thít.
Lục Lãnh Phong nhớ lại cô gái kia thì trong đôi mắt có chút thương xót hiếm có, động tác cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cơ thể của người phụ nữ này rất chặt chẽ nhưng lại không có sự cản trở trong dự đoán.
Lục Lãnh Phong thấy thế thì nhíu mày với vẻ dữ tợn. Anh rít lên với vẻ giận dữ rồi nói: “Thứ đàn bà bẩn thỉu, đã thế lại còn già mồm.”
Anh nói xong rồi trực tiếp tóm Hy Nguyệt lên rồi đặt cô trước cửa sổ sát đất: “Đàn bà bẩn thỉu chỉ xứng đáng với cái tư thế này mà thôi.”
“A!”
Không biết qua bao lâu thì sự trừng phạt này mới kết thúc.
Hy Nguyệt nhìn người đàn ông đóng sập cửa đi vào phòng tắm thì cô cố gắng gượng dậy, sau đó ôm chăn mền và gối trải lên tấm thảm trên đất rồi nằm xuống.
Cô và Lục Lãnh Phong kết hôn rồi, nếu như chia phòng ngủ thì chắc chắn bà Lục sẽ hỏi thăm, biện pháp tốt nhất chính là trải đồ ngủ trên đất.
Lục Lãnh Phong dự định đi tắm xong ra là sẽ đạp con đàn bà bẩn thỉu kia xuống khỏi giường của mình.
Nêu khi nhìn thấy cảnh thì thì anh có sửng sốt một chút.
Đây xem như là tự mình biết mình ư?
“Sau này tôi sẽ ngủ ở đây, không làm dơ giường của anh đâu.” Hy Nguyệt cúi đầu rồi nói, trong giọng nói của cô mang theo một chút cảm giác cúi đầu chịu nhục.
“Sự tồn tại của cô làm ô nhiễm không khí của tôi.”
Trong giọng nói của Lục Lãnh Phong tràn ngập sự châm chọc và chán ghét. Anh nói nhưng chẳng thèm nhìn vào cô, như là sợ đôi mắt của mình sẽ bị ô nhiễm vậy.
“Anh cứ xem như tôi không tồn tại là được rồi.” Hy Nguyệt cắn môi, nước mắt của cô trực chờ trào ra nhưng cô cố gắng ngẩng đầu lên để ép chúng quay lại, không để cho đối phương nhìn thấy được.
Nhưng Lục Lãnh Phong nào sẽ bỏ qua cảnh này, nước mắt của cô cũng sẽ không để cho anh sinh ra bất cứ sự tiếc thương nào cả, chỉ có mỉa mai mà thôi: “Biết địa ngục là như thế nào không?”
“Biết chứ, nơi nào có anh thì nơi đó chính là địa ngục. Bây giờ tôi đang ở trong địa ngục rồi đây.” Hy Nguyệt quay đầu nhìn Lục Lãnh Phong, trong đôi mắt kiên cường mang theo một sự khiêu khích.
Trên thế giới này chưa từng có một người phụ nữ nào dám đối đầu với anh như thế này.
Trong nháy mắt, lửa giận của Lục Lãnh Phong bùng lên như muốn thiêu đốt cô gái trước mắt thành tro bụi: “Đây mới chỉ là tầng đầu tiên của địa ngục mà thôi, có mười tám tầng, tôi sẽ cho cô trải nghiệm từng tầng một.”
Hy Nguyệt kéo chăn mền phủ lên đầu nhưng hơi lạnh vẫn không ngừng bốc lên từ lòng bàn chân của cô.
Cô sợ người đàn ông này, anh ta chính là Ma Vương trong địa ngục. Cô có thể mường tượng ra được cuộc sống sau này của mình khổ sở tới mức nào rồi.
Nhưng cô không có cách nào khác cả, cả đời này của cô đã đi tong.
Buổi tối hôm đó cô không thể nào chợp mắt được, chỉ có thể thông qua cửa sổ mà ngắm nhìn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.
Chắc chắn là Thời Thạch đang ở trên trời ngắm nhìn mình nhỉ.
Nếu như không có trận tai nạn giao thông kia thì chắc chắn Phi sẽ không xảy ra chuyện, Thời Thạch cũng sẽ không chết.
Hai người các cô sẽ kết hôn với nhau, rất hạnh phúc, rất vui vẻ.