VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 166

Hy Nguyệt còn chưa nói hết câu thì đã bị Lục Lãnh Phong ngắt lời với giọng nói đầy mỉa mai: “Cô muốn sinh con cho tôi đến mức đó cơ à?”

Hy Nguyệt cắn môi để giữ bình tĩnh rồi nói tiếp: “Tôi muốn nói với anh rằng chúng ta có thể làm thụ tinh nhân tạo, như thế thì tốt cho cả hai chúng ta.”

Chắc anh ta phải hiểu chuyện này chứ, cũng không cần cô phải nói thẳng. Ép một người đồng tính quan hệ với một phụ nữ thì chắc chắn anh ta sẽ rất đau khổ, mà người bị anh ta tra tấn còn đau khổ hơn.

“Nên làm như thế nào thì do tôi quyết định.” Ánh mắt của Lục Lãnh Phong lạnh lùng như lưỡi dao quét qua mặt cô, dường như muốn lột một lớp da của cô ra.

“Tôi chỉ là muốn thương lượng với anh một chút.” Hy Nguyệt nói với vẻ lúng túng.

“Cô không có tư cách này.” Lục Lãnh Phong bỏ lại một câu nói lạnh thấu xương rồi đứng dậy đi thẳng lên lầu. Dường như chỉ cần đứng chung với cô nhiều hơn một phút, nói nhiều hơn một chữ đều sẽ làm dơ cái thân phận cao quý của anh.

Hy Nguyệt chỉ là một con rối, một vật trang trí, chỉ có nghĩa vụ phục tùng chứ chẳng có quyền lợi thương lượng.

Hy Nguyệt không hiểu được Lục Lãnh Phong không nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy anh ta muốn tra tấn mình, để mình không tiếp tục ở đây được nữa mà cuốn gói cút đi.

Cô chắc chắn sẽ không để anh ta được như ý muốn! Vì em trai nên dù có khổ có nhục hơn nữa cô cũng sẽ kiên trì.

Lúc chiều, nhà họ Lục có khách tới, đó là một cô gái xinh đẹp.

Cô ta tên là Tiêu Ánh Minh, là cô chiêu của tập đoàn Tiêu Thị.

Cô ta nhìn thấy Hy Nguyệt thì cất tiếng hỏi dì Mai: “Dì Mai, nhà họ Lục lại có thêm hầu nữ mới à?”

“Đây là mợ chủ.” Dì Mai nói từng chữ rõ ràng mà có lực.

Tiêu Ánh Minh thốt lên rồi hỏi với vẻ không thể tin được: “Người nhà Họ Hy à?”

“Đúng thế, là cô hai của nhà Họ Hy.” Dì Mai nói.

Mỗi một dây thần kinh trên mặt của Tiêu Ánh Minh đều đang run rẩy, cứ như là bị ong vè vẽ đốt vậy.

Cuối cùng thì người nhà Họ Hy vẫn gả vào đây!

Tiêu Ánh Minh đánh giá Hy Nguyệt một phen, không biết trang điểm, quần áo rẻ tiền, ngay cả hầu nữ của nhà họ Lục còn biết cách ăn mặc hơn là cô ta.

Loại con người hèn hạ quê mùa như thế này mà còn dám gả vào nhà họ Lục à?

Khi ánh mắt của Tiêu Ánh Minh chạm vào vết đỏ như ẩn như hiện đầy vẻ mập mờ trên cổ của Hy Nguyệt thì cô ta lại càng thêm tức giận: Đáng chết, con quỷ này còn dám quyến rũ Lãnh Phong.

Cô ta mím môi một lúc rồi nở một nụ cười đầy giả dối: “Cô Hy à, tôi khuyên cô nên chăm chút bản thân một chút, làm hại tôi nhận nhầm thành hầu nữ, thật là ngại quá.”

Sao mà Hy Nguyệt không nghe ra được sự châm chọc và khinh bỉ trong lời nói đó chứ. Rõ ràng đối phương rất không thích cô, dường như người phụ nữ này thích Lục Lãnh Phong, chẳng lẽ cô ta không biết Lục Lãnh Phong là người đồng tính sao?

“Cô Tiêu tới thăm có chuyện gì không?” Hy Nguyệt dùng một giọng điệu khách sáo mà xa lạ để hỏi.

“Anh Lãnh Phong của tôi ở đâu rồi?” Tiêu Ánh Minh cố ý nhấn mạnh cái từ của tôi, giống như là đang thể hiện chủ quyền của mình vậy.

“Cậu chủ đang ở trong phòng đọc sách.” Dì Mai trả lời.

“Vậy để tôi đi tìm anh ấy.” Tiêu Ánh Minh nói xong thì định lên lầu nhưng lại bị dì Mai gọi lại: “Cô Tiêu cũng biết tính tình của cậu chủ rồi đó, cậu ấy ghét nhất là bị người khác quấy rầy.”

Tiêu Ánh Minh nghe thế thì dừng bước rồi nói: “Vậy tôi chờ anh ấy ở dưới này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi