VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 1791

Lục Lãnh Phong khẽ nhướng mày, anh đã có cả trai lẫn gái, nên cho dù đứa bé có là trai hay gái thì cũng bằng thừa.

“Không quan trọng lắm, nó muốn là trai hay gái thì cứ tự nó quyết định vậy.”

Câu trả lời này rõ là nói cho có, không có chút niềm vui được làm bố lần nữa, chỉ có sự chán ghét mơ hồ.

Hy Nguyệt đưa tay vuốt ve chiếc bụng vẫn phẳng lì, như đang an ủi sinh mệnh nhỏ bé mong manh bên trong.

Cô thực sự không ngờ được, rõ ràng đây là một chuyện vui, vậy mà trong mắt Lục Lãnh Phong lại chỉ là một tai hoạ.

Hứa Kiến Quân đưa hai tay ôm ngực, lộ ra vẻ bất mãn: “Con biết bố không thích em bé trong bụng mẹ, nhưng sao bố lại không thích em ấy chứ? Chẳng phải bố rất thích Kiến Diệp và Kiến Dao sao?”

Lục Lãnh Phong vã mồ hôi: “Bố không thích em bé. Ý của bố là em trai hay em gái đều được cả.”

Hàng mi dài của Hứa Kiến Quân khẽ lung lay, thằng bé hỏi nhỏ: “Thế bố thích con không?”

Lục Lãnh Phong trìu mến xoa đầu cậu bé: “Đương nhiên là bố thích con rồi, yêu tinh bé bỏng này!”

“Có thật không?” Cậu bé nhướng hàng lông mày nhỏ.

Lục Lãnh Phong cũng đá mày, biểu cảm của hai người nhường như giống y như đúc.

“Bố chưa từng nói dối trẻ con bao giờ.”

Hứa Kiến Quân cười rạng rỡ, nụ cười ngây thơ của trẻ con cũng làm Lục Lãnh Phong rung động, khiến anh nở nụ cười.

Hy Nguyệt nhìn hai người bọn họ, cảm thấy nét đá lông mày kia giống như một khuôn đúc ra vậy.

Trời ơi, là ảo giác của cô sao?

Hạ Dĩ Nhiên thấy vậy cũng cười trêu chọc: “Hy Nguyệt, em có chắc rằng Tiểu Quân không phải là con của Lãnh Phong không? Tại sao trông giống nhau thế này? Không theo định luật di truyền tý nào!”

Hy Nguyệt nhún vai đáp: “Tiểu Quân giống em, nhưng sau một thời gian dài ở bên cạnh Lãnh Phong, thần thái của họ cũng có chút thay đổi dẫn đến giống nhau, chỉ vậy thôi.”

Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười: “Chị chỉ đùa thôi, em đừng để ý nhé!”

Lục Lãnh Phong gắp một miếng thịt tôm hùm cho cậu trai bé nhỏ bên cạnh.

Từ trong đáy lòng, đương nhiên anh hy vọng Hứa Kiến Quân có thể là con ruột của mình, nhưng chuyện này là không thể, giọt máu của chính bản thân anh đã bị anh “giết chết” một cách tàn nhẫn rồi.

Nếu không, Hứa Kiến Quân đã không thể ra đời.

Tư Mã Ngọc Thanh đang vui vẻ ăn uống thì đồng hồ reo lên, là Tư Mã Ngọc Như gọi đến.

Cậu bé không muốn nhấc máy, nhưng sợ cô ta sẽ chạy đến mang mình đi nên chỉ đành nhấc máy một cách kiên cưỡng.

“Cô, giờ cháu đang ăn cơm, cô có thể đừng làm phiền cháu được không?”

“Thằng nhóc này, cháu quá ngây thơ rồi, không có chút phòng bị nào hết, không sợ bị trúng độc sao? Ăn xong thì qua chỗ cô ngay, đừng ở đó lâu, có hiểu không?”

“Chỉ có cô mới làm chuyện như vậy.” Tư Mã Ngọc Thanh tức giận cúp máy. Cậu bé cảm thấy bà cô này là một người chuyên làm mất hứng, hễ gặp chị gái xinh đẹp là toàn nói ra mấy lời khó nghe vô cùng.

Đây là thứ mà Hy Nguyệt hay nói: miệng chó không mọc được ngà voi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi