VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 1794

Vào phòng, cậu bé gọi điện thoại cho Hứa Kiến Quân.

“Tiểu Quân, mẹ cậu có ở đấy không?”

“Hôm nay ở thành phố Dương Hà diễn ra một cuộc đấu giá trang sức quy mô lớn. Mẹ và bố Ma Vương đã đi từ sáng sớm, có thể đến tối mới về.” Hứa Kiến Quân nói.

“Hả?” Tư Mã Ngọc Thanh run rẩy: “Chị ấy không có ở nhà thì làm sao có thể làm vịt rán giòn cho tớ được?”

Hứa Kiến Quân sửng sốt: “Không thể nào, mẹ đang ở bên ngoài, sao có thể làm vịt rán giòn được?”

“Có khi nào chị ấy bảo đầu bếp nhà cậu làm không? Chẳng trách mùi vị không giống gì cả!” Tư Mã Thanh Ngọc nhanh miệng nói.

“Tối nay mẹ về, tớ sẽ hỏi mẹ giúp cậu.” Hứa Kiến Quân nói.

Tư Mã Ngọc Thanh cũng không nghĩ nhiều, hai đứa nhỏ trò chuyện một lúc thì cậu bé tiếp tục ngồi trên sô pha, vừa đọc sách vừa ăn thịt vịt.

Ăn được một nửa bữa thì cảm thấy đau bụng.

“Ui da… Ui da…” Cậu bé ôm bụng chạy ra cửa: “Cô ơi, bụng cháu đau quá!”

Tư Mã Ngọc Như nhanh chóng chạy đến: “Cục cưng, cháu sao vậy?”

“Bụng cháu đau quá… Đau quá…” Tư Mã Ngọc Thanh đổ mồ hôi nườm nượp.

“Sau khi ăn thịt vịt vào thì đau đúng không?” Tư Mã Ngọc Như vừa hỏi vừa gọi xe cấp cứu.

“Vâng ạ.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu.

“Chẳng lẽ trong thịt vịt có gì sao? Chắc không phải là Hy Nguyệt bỏ độc vào để hại chết cháu chứ?” Tư Mã Ngọc Như không nghĩ ngợi nói.

Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu liên tục, nói: “Cô đừng nói bậy, chị gái xinh đẹp sẽ không… hại cháu đâu!”

“Biết người, biết mặt, không biết lòng. Cháu vẫn còn nhỏ, không hiểu lòng người hiểm ác đâu.” Tư Mã Ngọc Như trừng mắt nhìn cậu bé.

Xe cấp cứu nhanh chóng đến nơi và đưa Tư Mã Ngọc Thanh đến bệnh viện.

Sau khi bác sĩ làm tiến hành xét nghiệm và phát hiện có thành phần bã đậu trong chất thải của cậu bé, mà bã đậu này cũng được tìm thấy trong vịt rán giòn.

(Bã đậu có chức năng trị táo bón)

Tư Mã Ngọc Như cau có, tức giận đùng đùng nói: “Ngọc Thanh, cháu đã thấy chưa? Người phụ nữ đó đã bỏ độc hại cháu, lần này là bã đậu, nói không chừng lần sau là thạch tín đó! Cô ta hận cô, nên muốn hãm hại cháu, muốn hại chết cháu để báo thù chuyện cô làm.”

Tư Mã Ngọc Thanh kéo chăn bông lên che đầu, thân thể không ngừng run rẩy, đến mức giường cũng run lên.

Tư Mã Ngọc Như thấy vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười giễu cợt kỳ dị.

Trẻ con thì vẫn chỉ là trẻ con, chỉ cần vài thao tác đã có thể lừa gạt nó rồi.

Cuối cùng thì đứa bé này cũng không tin Hy Nguyệt là người tốt nữa.

Sau này khi nhìn thấy Hy Nguyệt hẳn nó sẽ vừa sợ sệt vừa thù hận.

Nó sẽ coi Hy Nguyệt như kẻ thù giống như cô ta, mẹ con hợp sức cùng đối phó Hy Nguyệt.

Cô ta bước tới ôm lấy Tư Mã Ngọc Thanh nói: “Cục cưng, cháu đừng sợ, cô sẽ bảo vệ cháu. Từ nay về sau, cháu phải nghe kỹ lời cô nói, đừng lại gần Hy Nguyệt nữa. Cô ta là một người phụ nữ xấu xa, tâm can độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, chuyện gì cũng có thể làm ra cho đặng. Cô ấy là kẻ thù của chúng ta, chúng ta phải hợp tác để đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Lục và giành lại vị trí thuộc về chúng ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi