VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 203

“Súp bồ câu là bổ nhất. Tôi muốn uống thêm súp. Ăn nhiều cơm như vậy rồi, tôi không thể uống canh nữa.” Cô nhỏ nhẹ giải thích.

“Uống ngay lập tức.” Anh ngang ngược ra lệnh.

Lần sau nếu còn dáng vẻ yếu đuối đến sắp té xỉu nữa, sẽ trực tiếp ném vào chuồng heo vỗ béo.

Bà Lục nhìn con trai, dưới cái nhìn của bà, con trai đang muốn Hy Nguyệt mang thai sớm một chút.

Người phụ nữ bồi bổ cơ thể tốt mới dễ thụ thai.

Vì vậy, bà ta không nói nhiều, mà vui vẻ cười nói với cậu con rể tương lai: “Nhân Thiên, ăn nhiều vào, bữa cơm gia đình thôi, đừng khách sáo.”

“Cảm ơn mẹ.” Tần Nhân Thiên cười nhẹ, lén lút liếc nhìn Hy Nguyệt một cái.

Trong vườn, cô nói năng lộn xộn, không biết mình đang nói gì, anh còn tưởng rằng nghĩ đầu óc cô có vấn đề chứ.

Bây giờ xem ra rất bình thường.

“Như Sâm, món thịt lợn chua ngọt yêu thích của anh.” Lục Kiều Sam gắp cho anh một miếng thịt.

Trái tim Hy Nguyệt co thắt lại một cái

Thời Thạch cũng thích ăn món thịt lợn chua ngọt, nhất là món cô làm.

Chẳng lẽ lại là một sự trùng hợp khác?

Sau khi ăn tối, Lục Kiều Sam lên lầu thay quần áo, mỗi ngày cô ta phải thay ba bộ quần áo, một bộ buổi sáng, một bộ buổi chiều và một bộ buổi tối.

Lục Lãnh Phong cùng bà Lục đi dạo trong vườn, trong phòng khách chỉ còn lại Hy Nguyệt và Tần Nhân Thiên.

Nghĩ đến cảnh trong vườn, Hy Nguyệt có chút xấu hổ: “Anh rể, ban nãy chuyện xảy ra trong vườn, thực xin lỗi, mong anh bỏ qua. Em… em nhận lầm người, trông anh rất giống một người bạn của em, cho nên em tưởng là anh ấy.”

“Thì ra là vậy, không sao.” Tần Nhân Thiên cười dịu dàng, khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung quyến rũ.

Hy Nguyệt nhìn anh, vẻ mặt có chút hoảng hố.

Khi Thời Thạch cười, cũng đẹp đến mê hồn, như ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt hồ, hiện lên chút sóng vỗ nhẹ.

“Thật giống.” Cô tự lẩm bẩm.

“Giống lắm sao?” Tần Nhân Thiên cười hỏi.

“Giống như đúc.” Cô nói thật nhỏ.

“Vậy anh hẳn nên gặp anh ấy một chút.” Tần Nhân Thiên nhíu mày, có chút tò mò.

Cô lắc đầu, trên gương mặt nổi lên vẻ bi ai: “Anh không thấy được đâu, anh ấy đã qua đời rồi.”

“Xin lỗi, anh rất lấy làm tiếc.” Tần Nhân Thiên lộ ra vẻ xin lỗi.

“Không sao.” Cô cụp mắt, lông mi dài che khuất đi nước mắt bên trong.

Lúc này, Lục Kiều Sam bước xuống, cô ta mặc một chiếc váy màu oải hương, gợi cảm và quyến rũ.

“Có xinh không?” Cô ta khẽ xoay người ngồi vào lòng anh.

“Xinh lắm.” Anh cưng chiều cười một tiếng, hạ xuống môi cô ta một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi