VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 2135

“Hoa Vô Song, bà và bên Hy Nguyệt bàn như thế nào rồi?”

“Đây đều là quyết định của mình Lãnh Phong, nếu tôi không hỏi Hy Nguyệt, con bé cũng không biết.” Hoa Vô Song không chút hoang mang nói: “Hy Nguyệt ấy à, là đầu quả tim Lãnh Phong sủng ái, nâng niu trong lòng bàn tay đều sợ đụng vào, muốn trực tiếp bọc ở trong ngực. Di Nhiên làm ra hành động xấu xa như vậy, tất nhiên là chọc tức cậu ấy. Nếu không phải Hy Nguyệt tâm địa thiện lương, lấy ơn báo oán, ở bên cạnh khuyên bảo Lãnh Phong, nếu không không chỉ tạm dừng hợp tác đơn giản như vậy rồi.”

Từng chữ mà bà ấy nói giống như mũi nhọn, đâm mạnh vào trong tử huyệt của cô ta.

“Bà đừng dát vàng lên mặt Hy Nguyệt nữa, hai bọn họ chỉ làm bộ ân ái trước mặt mọi người mà thôi, trở về nhà đóng cửa lại, ngay cả nói cũng không nói nhiều một câu.”

Hoa Vô Song cười ha ha.

“Người ta ở nhà làm gì, chẳng lẽ cô biết? Nếu vợ chồng nhà người ta bằng mặt mà không bằng lòng, cho dù thế nào cũng không ngụy trang được, nhất định sẽ bị lộ. Hy Nguyệt nhà chúng tôi là vưu vật như thiên tiên, có cả đống người thích, còn có hai người đàn ông độc thân hoàng kim si tình ở bên cạnh chờ đợi con bé, nếu Lục Lãnh Phong đối xử không tốt với con bé, con bé đã sớm phủi tay rời đi, đâu thể ở lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Không giống một số phàm phu tục tử, thích bám dính lấy người ta, người ta chán ghét muốn đuổi đi còn không kịp.”

Gương mặt Đỗ Di Nhiên sung huyết đỏ bừng, cô ta mới đắc ý mấy ngày, đã lập tức té xuống từ trên trời cao.

“Hoa Vô Song, bà đừng có mà ở đây châm chọc khiêu khích, Lãnh Phong tự mình nói với tôi, anh ấy không thích Hy Nguyệt, người trong lòng anh ấy là tôi. Anh ấy đã sớm muốn ly hôn với Hy Nguyệt, nhưng vì Hy Nguyệt có di chúc của ông cụ làm chỗ dựa vững chắc, mới không ly hôn được.”

Hoa Vô Song cười càng to hơn: “Người nói với cô những lời này không phải là Lục Lãnh Phong, mà là tên giả mạo. Lục Lãnh Phong là người lạnh lùng kiêu ngạo cỡ nào, cẩn thận biết bao nhiêu, cậu ấy sẽ tùy tiện để lộ tâm tư của mình với một người phụ nữ sao? Dùng ngón tay để suy nghĩ cũng biết là sẽ không. Cô ấy à, bị người ta coi như khỉ đùa giỡn, còn chưa tỉnh ngộ lại.”

Khóe miệng Đỗ Di Nhiên giống như bị ong vò vẽ đốt, gần như lệch tới tận lỗ tai.

“Bà đừng ở đây mà ăn nói linh tinh, người ở bên cạnh tôi là Lãnh Phong, không thể giả được. Cái gì mà mặt nạ mô phỏng, các người đúng là giỏi biên soạn, cho rằng đang đóng phim à.”

“Di Nhiên, tôi biết cô có đam mê đục khoét góc tường, thích cậy góc tường của người khác, làm kẻ thứ ba tới mức nghiện, nhưng mà góc tường của Hy Nguyệt nhà chúng tôi, cô thực sự không cạy nổi đâu. Bởi vì cô kém Hy Nguyệt quá xa, người nào cũng không nỡ từ bỏ khối ngọc tuyệt mỹ như vậy, mà lựa chọn thủy tinh bình thường.”

Đỗ Di Nhiên tức tới mức nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đường đường là thiên kim nhà giàu có, Hy Nguyệt chỉ là một người ở xóm nghèo bay ra thành Ma Tước thối, xách giày cho tôi cũng không xứng.”

“Cô còn sống ở thế kỷ mới hay không đây? Bây giờ Hy Nguyệt nhà chúng tôi là CEO công ty đưa ra thị trường, nhà thiết kế thiên tài đứng đầu giới đá quý, cô ngoại trừ ở nhà sống phóng túng, còn có thể làm gì? Ngay cả báo cáo kế hoạch hợp tác cũng không viết nổi. Cô không biết Lục Lãnh Phong và nhà họ Lục coi thường cô cỡ nào sao? Còn muốn trèo cao, cho dù là làm thiếp, người ta cũng không cần.”

Đỗ Di Nhiên tức tới mức phổi sắp nổ tung, ngay cả tóc đều tỏa ra lửa giận.

“Cô, cô xem người phụ nữ này tiểu nhân đắc chí chưa kìa, còn dám trách mắng cháu như vậy. Nếu đổi lại là trước đây, cô ta ngay cả tư cách lớn tiếng nói chuyện với cháu cũng không có.”

Cô nhỏ Đỗ trừng mắt nhìn Hoa Vô Song một cái: “Dù sao Di Nhiên cũng là một nửa con gái của chị, chị bỏ đá xuống giếng như vậy, quá không phúc hậu rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi