VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 232

“Tôi cũng không biết, thật kỳ lạ, sao tôi có cảm giác như trước đây hình như mình đã từng thổi qua.”

Anh có mấy phần ngạc nhiên, đưa ocarina lên miệng.

Tiếng sáo phát ra chậm rãi, lúc mới bắt đầu có chút ngắt quãng rồi êm dần về sau.

Anh thử chơi một đoạn bài hát mà Hy Nguyệt vừa chơi, giống như dựa vào trí nhớ, lại giống như dựa vào tiềm thức, ngay cả bản thân anh cũng không đoán ra được.

“Oa, anh rể thật lợi hại, lại còn nhớ bài hát của chị dâu.” Lục Sênh Hạ ngạc nhiên giơ ngón tay cái lên.

Trái tim của Hy Nguyệt run lên, Thời Thạch ngày xưa cũng lợi hại như vậy, vừa nghe qua một lần đã có thể nhớ được ca khúc, viết ra.

Cô muốn đứng dậy, nhưng chân có chút tê dại, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau, Tần Nhân Thiên nhanh tay nhanh mắt liền nắm giữ lấy cô: “Cẩn thận chút.”

Cách đó không xa, Lục Kiều Sam đi tới, vừa hay nhìn thấy cảnh này.

Một tia tức giận hiện lên trên lông mày của cô ta, cô ta đùng đùng nổi giận chạy tới, không nói lời nào, giơ tay tát về phía Hy Nguyệt.

Tần Nhân Thiên không ngờ rằng cô ta đột nhiên lại làm như vậy, không kịp ngăn cản, cái tát dữ dội rơi xuống mặt Hy Nguyệt, một tiếng bốp giòn giã vang lên chấn động bờ hồ, khiến Lục Sênh Hạ cũng kinh sợ.

Cô ta dùng lực rất mạnh, đôi má trắng nõn của Hy Nguyệt hiện lên năm dấu tay đỏ tươi, khóe miệng chảy máu.

“Chị cả, sao chị lại đánh chị dâu?” Lục Sênh Hạ chạy tới, chặn lại trước mặt Hy Nguyệt, muốn bảo vệ cô.

Lục Kiều Sam bực bội đẩy cô bé ra: “Cái con nhỏ này, tránh ra cho chị, ở đây không có chuyện của em.”

Cô bé chỉ là một đứa trẻ, không thể chịu được sức đẩy của cô ta, loạng choạng được vài bước thì nặng nề ngã xuống đất.

“Huuuu …” Lục Sênh Hạ khóc.

Hy Nguyệt không quan tâm đến gò má đang nóng rát, vội vàng đến đỡ cô bé: “Tiểu Hạ, em không sao chứ?”

“Chị cả điên rồi, em sẽ đi nói với ba và anh cả.” Lục Sênh Hạ lau nước mắt, xoay người chạy vào nhà.

Cô bé phải gọi cứu binh, để tránh chị cả đánh chết chị dâu.

Tần Nhân Thiên nắm lấy cánh tay Lục Kiều Sam: “Em đang làm gì vậy, tại sao không phân rõ trắng đen đã đánh Hy Nguyệt?”

“Hy Nguyệt, thật là thân mật. Nhanh như vậy đã quyến rũ được anh rồi sao?” Lục Kiều Sam lửa ghen bùng lên, hận không thể tìm một chai axit sunfuric đổ lên mặt Hy Nguyệt để xem cô ta làm sao quyến rũ đàn ông.

Những lời này khiến Tần Nhân Thiên tức giận: “Lục Kiều Sam, em không được gây rối vô cớ!”

“Em không gây rối vô cớ, anh cho rằng em không biết vừa rồi cô ta đang quyến rũ anh sao? Em ở đằng kia đã nhìn thấy rõ ràng!” Lục Kiều Sam nghiến răng nghiến lợi, Tần Nhân Thiên càng bảo vệ Hy Nguyệt, cô ta càng tức giận.

Ngón tay của Hy Nguyệt siết chặt, cô ghét nhất là bị vu khống: “Tôi không làm gì cả!”

Lục Kiều Sam định nguyền rủa cô thì thấy Lục Lãnh Phong vội vàng chạy tới, anh ôm Lục Sênh Hạ vẫn còn đang khóc lớn.

Theo sau anh còn có Lục Vinh Hàn, bà Lục và Tư Mã Ngọc Như.

Nhìn khuôn mặt sưng đỏ và khóe miệng đầy máu của Hy Nguyệt, đôi mắt lạnh lùng đen kịt của Lục Lãnh Phong ngay lập tức trở nên cực kỳ u ám, như thể chìm trong bóng tối.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Vinh Hàn gầm lên một tiếng, sắc mặt tái xanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi