Chương 298
Anh ta cười quyến rũ, uống một ngụm sâm panh, lại nói: “Nếu như cô không gả cho Lục Lãnh Phong, tôi thật sự sẽ lấy cô.”
“Thật ra hôn nhân vẫn là môn đăng hộ đối sẽ tốt hơn, ít ra như vậy thì mọi người đều bình đẳng.” Cô cúi đầu.
Ở nhà họ Lục, cô luôn bị khinh thường, bị giễu cợt, chế nhạo, tôn nghiêm của cô đều tan biến hết.
Chỉ cần kiếm đủ tiền cho Phi, cô sẽ rời đi, không bao giờ bước vào đó một bước, cũng không muốn nhìn thấy Lục Lãnh Phong nữa.
Hứa Nhã Thanh nhìn cô, đôi mắt nâu đen hơi lóe lên: “Người có cách nghĩ như cô rất ít, hầu hết phụ nữ đều muốn gả cho người giàu có.”
Cô nhún vai: “Mỗi người đều có quan điểm hôn nhân và giá trị quan của riêng mình, nhưng đôi khi, tiền quả thật rất quan trọng…”
Cô muốn nói lại thôi, nếu như lúc trước trong nhà có tiền, Phi sẽ được đến Mỹ làm phẫu thuật sớm hơn, không cần phải nằm viện lâu như vậy.
Hứa Nhã Thanh cho rằng cô đang nghĩ đến chuyện của Lục Lãnh Phong, nên vỗ vai an ủi cô: “Chỉ cần giải thích rõ ràng là được rồi, Lục Lãnh Phong sẽ không ly hôn đâu. Tôi không cần đoán cũng biết, cô nhất định tốt hơn Hy Mộng Lan.”
Cô lắc đầu: “Không, tôi không tốt bằng chị họ tôi. Chị ta từ nhỏ đã được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn của con dâu nhà giàu. Từ khi học mẫu giáo, tiểu học và các cấp trên đều là trường cao quý, biết đàn piano, biết múa ba lê, biết cưỡi ngựa…”
Cô dừng lại một chút, cúi đầu cười: “Tôi từ nhỏ đã được nuôi thả, những thứ tiểu thư khuê các đó, tôi đều không biết.”
“Cô nói những ưu điểm đó, trong nhà giàu giống như không có ưu điểm vậy, mọi người đều giống nhau, giống như được đúc từ một lò ra vậy. Phụ nữ có thể thu hút được đàn ông, quan trọng nhất chính là không giống với nhóm đông.”
Hứa Nhã Thanh chậm rãi nói: “Mặc dù số lần cô ra vào giới hào môn không nhiều, nhưng mỗi lần đến đều sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người, khiến những thứ khác đều không có màu sắc.”
Hy Nguyệt chưa từng cho là như vậy, cô vẫn luôn cho rằng mình là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, phổ thông đến không thể phổ thông hơn, gương mặt bình thường, thân thể bình thường, trang điểm càng không cần phải nói đến.
“Bọn họ chú ý đến tôi, là bởi vì tôi không phải người trong vòng, không hợp với bọn họ. Trong lòng bọn họ đều nghĩ về việc có nên đuổi một kẻ lạc loài như tôi ra khỏi đấy không.”
Hứa Nhã Thanh thở dài, cô vậy mà lại không phát hiện ra vẻ đẹp của mình.
Vẻ đẹp của một người phụ nữ không nằm ở vẻ ngoài tinh xảo, mà là ở khí chất khác thường.
“Cô phải có tự tin vào chính mình.”
Hy Nguyệt cười, dù sao cho dù cô đẹp hay xấu, trong mắt Lục Lãnh Phong, đều là một con bọ, không thể lật thân được.
Sáng sớm hôm sau, cô nhận được điện thoại “thị uy” của bác gái, bọn họ đã đặt vé ngày mai đến thành phố Long Minh, tìm người nhà họ Lục để “bàn bạc”.
Cô không muốn đổi cũng phải đổi, bọn họ tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
“Hiểu Phương, cô tốt nhất nên chuẩn bị ly hôn đi, Mộng Lan nhà chúng tôi mới là tiêu chuẩn con dâu nhà họ Lục, cô chỉ là một vật thay thế, đừng nghĩ sẽ chiếm được.” Bác gái vẫn luôn thích la lối om sòm.
Hy Nguyệt biết mình không thể chậm trễ nữa, phải nhanh chóng hành động, tìm Lục Lãnh Phong cầu hòa, nếu không nhất định sẽ bị quét ra khỏi cửa.
Hứa Nhã Thanh nghe ngóng được có lẽ Lục Lãnh Phong đang ở biệt thự ở lưng núi, để Hứa Nhã Phượng lái xe đưa cô đến.