VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 302

Cô nhếch khóe miệng cứng ngắc lên cười, cổ vũ bản thân, trong mắt chứa những giọt nước mắt.

Cô không biết, Lục Lãnh Phong đang đứng ở cửa sổ, nhìn cô từ khe hở giữa rèm cửa, nhìn cô giống như một con mèo hoang bị thương, im lặng ngồi xổm ở đó, khóc thầm, sau đó lau sạch sẽ rồi đi về phía trước.

Đây rốt cuộc là một người phụ nữ thế nào?

Giống như một tổ hợp mâu thuẫn vậy.

Rõ ràng là ham tiền, nhưng lại không tiêu tiền.

Rõ ràng là một gương mặt ngây thơ, nhưng lại tràn đầy tâm cơ.

Rõ ràng là một bản tính hoang dã khó thuần phục, nhưng lại khoác lên dáng vẻ nghe lời.

Rõ ràng là kiêu ngạo không chịu khuất phục, nhưng lại tự coi nhẹ mình, khom lưng uốn gối.

Khi Hy Nguyệt đi vào xe, nhận được một tin nhắn: “Còn không lăn về, thì đừng bao giờ trở về nữa.”

Cô thở phào, cuối cùng cũng có thể về nhà họ Lục rồi.

Có điều, tên này làm sao lại biết cô không về nhà chứ?

“Chiều này bác cả và chị họ tôi đến thành phố Long Minh, muốn thương lượng với nhà anh.” Cô nhắn tin lại, thông báo trước cho anh một chút để anh chuẩn bị.

Đến tối, bác gái và Hy Mộng Lan đến, cả nhà bác đã đến nhà họ Lục mấy lần rồi, nhớ nơi ở, chỉ là bọn họ chưa từng gặp qua Lục Lãnh Phong.

Hy Mộng Lan mặc một bộ váy đẹp và rất thời trang, trang điểm quyến rũ, vô cùng xinh đẹp.

Khi bước vào biệt thự nhà họ Lục, cô ta nhìn xung quanh, trong lòng tràn đầy hối tiếc, giống như một dòng suối liên tục chảy vậy.

Vốn dĩ cô ta cho rằng mình rất thông minh, không ngờ lại rơi vào bẫy của Hy Nguyệt, tự lấy đá đập vào chân mình.

Bà Lục đang ở trong phòng khách đợi bọn họ, khi Hy Nguyệt trở về, thì nói chuyện này với bà ta.

Bà ta biết ý của bọn họ khi đến đây.

Bác gái vừa bước vào, đã giới thiệu con gái mình: “Bà thông gia, đây là Mộng Lan nhà chúng tôi, là vợ thật sự của Lãnh Phong.”

“Bác gái, chào bác.” Hy Mộng Lan rất lịch sự chào hỏi, nghiêm túc khéo léo.

Cô ta cần phải thể hiện hết ưu điểm của mình ra, khiến Hy Nguyệt trở thành cặn bã, sau đó đuổi ra khỏi ván cờ này.

Bà Lục khẽ gật đầu, cười nhẹ, có thể nhìn ra, cô bé này được nuôi dưỡng cẩn thận, trang điểm tinh xảo, cư xử đàng hoàng. Không giống như Hy Nguyệt cả ngày lôi thôi lếch thếch, quê mùa cục mịch, thô tục không thể chịu nổi.

Hy Nguyệt ngồi một bên, tình thần bình tĩnh, cái gì của cô cũng không bằng Hy Mộng Lan, nhưng chỉ cần Lục Lãnh Phong vẫn giữ cô lại, vẫn muốn cô làm vật trang trí thì cô không sợ.

Bác gái cầm đồ mà mình mang đến ra: “Chúng tôi mang đến đây một chút đặc sản Giang Thành, đều là thực phẩm hữu cơ xanh.”

“Quá khách sáo rồi.”

Bà Lục khẽ cười, giả vờ không biết ý của bọn họ khi đến đây: “Lần này các người đến đây, là muốn thăm Hy Nguyệt sao?”

“Chúng tôi đến đây để đưa Hy Nguyệt về.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi