VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 306

Lục Kiều Sam đặc biệt chạy ra ngoài tiễn bọn họ, trao đổi phương thức liên hệ với Hy Mộng Lan. Hai người gặp nhau quá muộn rồi.

Trong lòng Hy Nguyệt âm thầm hít một hơi, cô có thể nhìn ra, Lục Kiều Sam là cố ý, không làm trời đất đảo lộn, cô ta sẽ không thôi.

“Lên tầng.” Lục Lãnh Phong hạ lệnh, cô ngoan ngoãn đi theo sau.

Lục Kiều Sam ở phía sau gọi anh lại: “Lục Lãnh Phong, em còn chưa ly hôn với cô ta sao? Cô ta là người khắc chồng đấy. Em muốn bị cô ta hại chết sao?”

“Một lời nói sáo rỗng mà chị cũng tin, cũng là đồ óc lợn.” Lục Lãnh Phong hừ thấp một tiếng, cảm thấy cô ta nên đến bệnh viện tâm thần điều trị.

“Kể từ khi cô ta vào nhà chúng ta thì cô ta đã gây lên bao nhiêu rắc rối, khiến chúng ta đến bây giờ cũng khôn  được yên. Cô ta là một người khắc chồng bại gia điển hình, nếu như em không ly hôn với cô ta, thì sẽ bị cô ta khắc chết đấy.” Lục Kiều Sam cố ý dọa anh.

Anh nhếch môi cười lạnh: “Tốt hơn chị là được.”

Nói xong, bàn tay to lớn tà mị vuốt ve khuôn mặt Hy Nguyệt, giống như đang thị uy với Lục Kiều Sam vậy.

Lục Kiều Sam tức sùi bọt mép, vô cùng xấu hổ: “Một con quê mùa, còn không xứng lau giày cho chị.”

“Đừng có tự thôi miên chính mình, chị cũng chỉ là một mặt to son trát phấn mà thôi.” Lục Lãnh Phong chậm rãi nói, mỗi một từ đều đánh vào huyệt chết của Lục Kiều Sam.

Cô ta không lo lắng Lục Lãnh Phong nhìn thế nào, nhưng sợ Tần Nhân Thiên cũng nghĩ như vậy.

Thứ cô ta tự hào nhất chính là vẻ ngoài hoàn hảo của mình, có thể thu hút anh ta cũng là nhờ vào vẻ ngoài này, tuyệt đối không thể bị so sánh với người khác được.

“Lục Lãnh Phong, mắt EM có vấn đề.” Cô ta giậm chân tức giận đi đến.

Hy Nguyệt thở dài, chỉ cảm thấy núi mưa ập tới, gió cuốn khắp nhà.

Đi vào trong phòng, cô trải chăn đệm của mình ra.

Lục Lãnh Phong lạnh lùng quét qua cô: “Chuyện bắt buộc của cô đâu?”

Cô ôn thuận đi đến, giống như một con mèo hoang thu lại móng vuốt, quỳ xuống ôm lấy chân anh, hát chinh phục.

“Người phụ nữ ngu xuẩn, bây giờ tôi giữ cô lại, không có nghĩa là sẽ luôn giữ cô lại, ngày nào đó tôi không vui, thì cô cút đi cho tôi.”

“Biết rồi.” Cô nghe lời gật đầu.

Đợi Phi tỉnh lại, cho dù anh không đuổi, cô cũng sẽ chủ động rời đi.

Đợi cô hát xong, năm ngón tay anh nắm lấy gáy cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hy Nguyệt, vừa rồi cô nói dối rất giỏi.”

“Tôi không nói dối, mỗi câu tôi nói đều là sự thật.” Vẻ mặt của cô bình tĩnh như không, cô nói dối cũng chỉ vì bảo vệ chính mình.

“Cô một thân trong trắng gả qua đây sao?” Ánh mắt của anh như dao kiếm sắc bén xẹt qua gương mặt cô, tràn đầy chán ghét, như thể cô là một thứ rác rưởi bẩn thỉu, bị người ta nhặt lên ném cho anh vậy.

Trong lòng cô lộp bộp, biết anh vô cùng để ý đến chuyện này, anh có thói quen thích sạch sẽ, ghét nhất những thứ bẩn thỉu đã bị người khác động vào.

“Tôi không còn trong trắng.”

Cô móc tờ năm trăm hôm qua ra, đặt vào trong túi anh: “Trả tiền lại cho anh.”

“Chê ít?” Trong mắt anh lóe lên tia lạnh lùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi