VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 310

Lục Sênh Hạ cười khúc khích: “Chị dâu, có bà chống lưng cho, chị không cần phải sợ cái gì cả, trong cái nhà này, bà là lớn nhất, ai cũng phải nghe theo lời bà.”

Hy Nguyệt cười.

Mặc dù bà cụ đưa cho cô bảo kiếm Thượng Phương, nhưng cô cũng không dám tùy ý sử dụng.

Cô căn bản còn chưa đứng vững, tùy lúc nào cũng có thể bị Lục Lãnh Phong bỏ, sao dám to gan chống đối chị chồng chứ?

Lúc này, Lục Kiều Sam và Hy Mộng Lan đang ở cùng một chỗ.

Cô ta muốn giúp Hy Mộng Lan giành lại “chủ quyền lãnh thổ”, đánh đuổi kẻ xâm lược Hy Nguyệt kia đi.

Hy Mộng Lan cầu còn không được, có được cô ta giống như nhận được sự giúp đỡ của thần thánh vậy.

Sau khi mấy người Lục Lãnh Phong từ bệnh viện trở về, Lục Kiều Sam cũng trở về.

“Lãnh Phong, vũ hội tối nay, chúng ta cùng nhau đi nhé?”

Cô ta cười khẽ, đưa mắt nhìn Hy Nguyệt: “Đừng có mang theo con vật nuôi rẻ tiền của em, đến cả quần áo ra dáng người cũng không có, trang điểm cũng không biết trang điểm, cho cô ta đi cùng thì quá mất mặt rồi.”

Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng bóp cằm Hy Nguyệt, quay mặt cô về phía Lục Kiều Sam, giống như đang thể hiện điểm đặc biệt mà vật nuôi của mình có vậy: “Chỉ có người như chị mới cần trang điểm, cô ấy không cần.”

Lục Kiều Sam tức đến nỗi suýt ngất đi, nếu như Lục Lãnh Phong nói lời độc ác, nhất định sẽ làm lu mờ cô ta.

“Cô ta trang điểm lên cũng xấu.”

“Lục Kiều Sam, vẻ đẹp trong mắt một người đàn ông và vẻ đẹp trong mắt một người phụ nữ là khác nhau. Nét đẹp tự nhiên không cần trang điểm, hiểu không?” Lục Lãnh Phong chế nhạo nói.

Cho dù là bình hoa cũng phải hữu dụng, cũng phải có giá trị mới được, nếu không đặt trong nhà cũng sẽ trông cồng kềnh, khó chịu.

Lục Kiều Sam sắp nổ tung.

Theo cô ta thấy, nhiệm vụ chính của thiên kim hào môn chính là phụ trách xinh đẹp như hoa, những thứ khác đều là dư thừa.

“Lục Lãnh Phong, sao gần đây em cứ bảo vệ người phụ nữ này vậy?”

“Tôi là chủ nhân của cô ta.”

Lục Lãnh Phong đặt tay lên đầu Hy Nguyệt, xoa nhẹ, động tác đó giống như đang vuốt ve một con mèo, mà không phải là một người phụ nữ.

“Được, em trông chừng mèo của em cho cẩn thận, đừng để nó phát tình, ra ngoài giao hợp với những con mèo hoang khác.” Cô ta hừ thấp, đáy mặt hiện lên tia kỳ lạ.

Bữa tiệc tối nay, cô ta đã chuẩn bị xong rồi, cô ta tin anh nhất định sẽ có hứng thú đổi một con vật nuôi mới.

Hy Nguyệt âm thầm thở dài: “Chị, chúng ta không thể sống hòa bình với nhau sao?”

“Không được, trừ khi cô rời khỏi nhà họ Lục, cô còn ở đây, tôi sẽ thấy khó chịu.” Lục Kiều Sam không hề do dự nói.

Đối với cô ta mà nói, Hy Nguyệt là một mối đe dọa và mối nguy hiểm tiềm ẩn. Cho dù thế nào, cô ta cũng phải đuổi Hy Nguyệt này đi, như thế mới có thể hoàn toàn giải trừ nguy hiểm của cô ta.

“Cô ấy sẽ không đi, chị có thể đi.” Lục Lãnh Phong lạnh lùng vứt lại cho cô ta một câu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi