VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 326

Lục Lãnh Phong tức giận nói: “Hôm qua em chỉ mới đưa cho chị lời cảnh cáo thôi chứ chưa làm thật, tốt nhất chị nên phân biệt rõ ràng.”

Lục Kiều Sam tức giận lườm anh một cái, nói: “Rốt cuộc có phải em đưa người phụ nữ kia đến chỗ Tần Nhân Thiên không?”

“Không liên quan gì tới em.” Lục Lãnh Phong hừ lạnh một tiếng.

“Nếu không phải người em đưa tới, vậy đó là ai?” Lục Kiều Sam tức giận gần chết.

Bà Lục thở dài, nói: “Vốn dĩ Nhân Thiên đã là một người thường hay lăng nhăng, nó muốn tìm phụ nữ, còn cần người khác đưa tới nữa sao? Mẹ thấy có vẻ như nó đã trở lại với bản chất của mình rồi.”

“Đó là bởi vì anh ta bị chị gái làm phiền đến mức không chịu nổi nữa, không tìm đường chết sẽ không chết.” Lục Lãnh Phong cười mỉa mai một tiếng.

“Lục Lãnh Phong, em đúng là đồ độc mồm độc miệng! Ngày nào em cũng sẽ bị con vật cưng rẻ tiền của mình cắm mấy cái sừng lên đầu cho coi, để xem lúc đấy em còn thể cười trên nỗi đau của người khác nữa không.” Lục Kiều Sam nói kháy.

Hy Nguyệt ở bên ngoài nghe vậy, đổ mồ hôi đầy người. Đúng là nằm không cũng trúng đạn mà.

Ánh mắt của Lục Lãnh Phong liếc xuyên qua khung cửa rơi xuống trên người cô, cô nhanh chóng chạy đi, chỉ sợ lại gặp phải tai vạ.

Khóe miệng của anh nhếch lên thành một vòng cung lạnh lùng, ánh mắt lại dịch chuyển về phía Lục Kiều Sam: “Chị có thể đi rồi đó. Em không nhúng tay vào chuyện của chị, chị cũng đừng nhúng tay vào chuyện của em, nếu không người xui xẻo sẽ là chị đấy.”

Trong lòng Lục Kiều Sam vẫn cảm thấy sợ anh, bởi vì lúc này có mẹ làm chỗ dựa nên cô ta mới có dũng khí đến chất vấn anh.

Bà Lục đau lòng cho con gái của mình, vỗ vỗ vai của cô ta, dẫ cô ta đi xuống lầu.

Bà ta bảo tài xế đến biệt thự của Tần Nhân Thiên rồi đón anh ta tới đây ăn một bữa cơm, như này anh ta sẽ không thể từ chối.

Tần Nhân Thiên không muốn đi, thế nhưng anh ta muốn gặp một người cho nên mới đồng ý tới.

Vốn dĩ Hy Nguyệt đang ở trong phòng khách, nhìn thấy anh ta vào cửa, bèn phải đứng dậy chạy lên lầu ba, ngay cả lời chào hỏi anh ta cũng không dám nói.

Cô rất lo lắng, sợ việc chào hỏi sẽ khiến Lục Kiều Sam hiểu lầm là đang dụ dỗ Tần Nhân Thiên.

Cô đi thẳng tới phòng làm việc của Lục Lãnh Phong, gõ cửa rồi nói: “Lục Lãnh Phong, tôi có thể đi vào không?”

Lục Lãnh Phong nhíu mày: “Tôi có gọi cô lên à?”

“Báo động đỏ, tôi muốn đến tị nạn.” Cô thận trọng nói.

Lục Lãnh Phong khẽ giật mình: “Cút vào đây.”

Sau khi bước vào trong phòng, cô vỗ vỗ ngực mình, giống như đang thở phào nhẹ nhõm.

“Cô muốn trốn tránh cái gì?” Lục Lãnh Phong nhướn mày, liếc cô một cái.

“Anh rể tới rồi, bây giờ tôi ở đâu cũng không an toàn. Chỉ cần tôi tình cờ đụng phải anh rể, chắc chắn chị của anh sẽ tưởng rằng tôi muốn câu dẫn anh rể, chỉ có cách ở cùng một chỗ với anh mới giữ được an toàn cho tôi.” Cô nói.

Khóe miệng của Lục Lãnh Phong khẽ cong lên, biết tránh bị nghi ngờ cũng coi như chuyện tốt.

“Nếu tôi không ở đây thì sao?”

“Vậy tôi sẽ ra ngoài chứ sao.” Cô bĩu môi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi