VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 330

Cô ta muốn ngả bài tình cảm với cô, mê hoặc cô, khiến cô mất đi lòng phòng bị với mình. Như vậy, cô ta mới có thể tìm được cơ hội tiếp cận Lục Lãnh Phong, thu hoạch hảo cảm của anh.

Hy Nguyệt yếu ớt cười một tiếng, cô chưa bao giờ trông đợi sự quan tâm của người chị họ này. Với cái đức hạnh kia của bác gái, chỉ cần không tìm phiền toái cho nhà bọn họ đã tốt lắm rồi.

Lúc trước nhà bác gái chiếm một phần lớn khi tranh giành tài sản cùng với nhà bọn họ, thế nhưng lại không chịu nhận trách nhiệm chăm sóc bà nội. Sau đó bác gái còn đuổi bà nội ra khỏi nhà, để nhà bọn họ chăm sóc bà nội.

Thấy tiền là sáng mắt, không tôn trọng người nhà, ngay cả bà nội mà cũng có thể làm ra việc vô nhân đạo đến vậy.

Bà ta chỉ mong sao có thể chiếm hết tất cả những chuyện tốt đẹp về cho bản thân.

“Chị, em biết mà. Chị cảm thấy em không chịu nhường lại vị trí cho chị, trong lòng cảm thấy rất khó chịu bởi vì chị cho rằng vị trí này là đồ vật của mình nhưng lại bị người khác cướp đi. Thế nhưng chuyện này không phải phải là thứ mà người nhà Họ Hy chúng ta có thể quyết định. Người có quyền quyết định là nhà họ Lục, cụ thể là Lục Lãnh Phong. Em không có bất kỳ quyền lợi nào hết.”

“Chị hiểu, từ buổi vũ hội tối hôm qua chị đã thấy được rồi. Lục Lãnh Phong có những người phụ nữ khác ở ngoài, không thế nào có chuyện anh ấy thích em mà lại làm vậy.” Hy Mộng Lan thở dài, giả vờ cực kỳ đồng tình với tình cảnh hiện tại của cô, nhưng trên thực tế trong lòng lại rất vui vẻ.

Hy Nguyệt chỉ là một đứa con gái không có giáo dưỡng, dáng vẻ quê mùa, lôi thôi lếch thếch không chú ý đến hình tượng, không biết cách ăn mặc sao cho phù hợp thời trang. Nhìn bất kỳ phương diện nào cũng không thể so bì được với một nhà thiết kế trang sức là cô ta.

Có nhà thiết kế trang sức nào lại không biết cách ăn mặc hợp thời trang sao? Đồ nhà quê như Hy Nguyệt là sự sỉ nhục của giới thiết kế, khiến tất cả nhà thiết kế phải xấu hổ.

Quan trọng nhất là cô hoàn toàn không hiểu lễ nghi trong các nhà giàu quyền quý, đưa ra ngoài sẽ bêu xấu, khiến nhà họ Lục mất hết mặt mũi. Chẳng trách Lục Lãnh Phong chưa bao giờ dẫn theo cô bên cạnh, cô không có đủ tư cách để được đứng ở bên cạnh anh, chỉ xứng làm việc như xách giày giống người giúp việc.

“Đúng là Lục Lãnh Phong không thích em thật, nhưng anh lại ghét ly hôn. Trong số những người nhà họ Lục, chưa từng có ai ly hôn rồi tái giá, anh không thể phá lệ cũ trở thành người thứ nhất.”

Để xua tan ý nghĩ trong đầu của Hy Mộng Lan, cô chỉ có thể nói như vậy để lừa gạt cô ta.

Có vẻ như đây là lý do tốt nhất.

Cô chỉ có thể nói như thể bản thân là một người phụ nữ bị mất sự yêu thương của chồng. Nếu như cô nói Lục Lãnh Phong không nỡ bỏ cô nên không chấp nhận ly hôn, ngay cả chính cô cũng không thuyết phục được bản thân thì làm sao có thể khiến Hy Mộng Lan tin tưởng.

Trên mặt Hy Mộng Lan vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp, giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng như trước đây: “Hy Nguyệt, chị nghe nói ông Lục còn có người phụ nữ khác, hai người vợ cùng nhau hầu hạ một ông chồng. Ở mặt ngoài, Tư Mã Ngọc Như là trợ lý riêng của ông ấy, nhưng trên thực tế lại là vợ bé của ông ấy. Hiện nay mấy nhà giàu có quyền quý thường lén lút nuôi người tình ở bên ngoài, thậm chí còn mang hẳn về nhà luôn, chẳng có gì lạ cả. Chị có thể không tranh giành địa vị với em, tặng vị trí vợ cả cho em, chỉ cần có thể trở thành trợ lý riêng của Lục Lãnh Phong là chị thấy đủ rồi.”

Cô ta nói như vậy là để mê hoặc cô, khiến cô nới lỏng lòng phòng bị, lấy lui làm tiến.

Cô ta không muốn dùng hai chữ “vợ bé” để nói về bản thân, bởi vì trong lòng cô ta đã tự cho rằng địa vị vợ cả là của cô ta, Hy Nguyệt là vợ bé. Không, ngay cả danh phận vợ bé cũng không thể cho cô chiếm lấy, cô chỉ xứng với cuộc sống nghèo kiết hủ lậu ở Giang Thành của cô thôi.

Hy Nguyệt khẽ giật mình, trên mặt lộ ra một nụ cười gượng gạo.

Để có thể vào được nhà họ Lục, chị họ dám chấp nhận bản thân làm vợ bé cơ đấy.

Nếu biết trước có ngày hôm nay thì ngày trước việc gì phải làm như thế?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi