VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 343

Sự táo bạo và không biết xấu hổ của Hy Nguyệt đã vượt quá trí tưởng tượng của bọn họ.

“Lãnh Phong, con thú cưng rẻ tiền của anh bị điên rồi sao?” Lục Kiều Sam khó có thể tin được nói.

Lúc này cơn giận dữ của Lục Lãnh Phong đã bớt đi một chút.

Tuy rằng người phụ nữ này đang diễn kịch, nhưng chứng minh cô ấy đang chịu sự khống chế hoàn toàn từ anh, không có ý định phản kháng.

Anh uống một ly rượu đỏ, thản nhiên liếc mắt nhìn Lục Kiều Sam nói: “Cái này gọi là tình thú, nếu chị có thể làm được như vậy, thì vẫn còn hy vọng có thể lấy chồng ”

Lục Kiều Sam cảm thấy choáng váng nói: “Chị không đê tiện, không vô liêm sỉ như vậy, Cũng không làm những chuyện không biết xấu hổ như vậy ”

“Điều đó chứng tỏ chị không hiểu cái gì là tình thú, làm những việc như vậy với chồng mình cũng không có gì là xấu hổ” Lục Lãnh Phong chậm rãi nói.

Hy Nguyệt cũng tiện đà nói thêm một câu: “Chỉ cần chồng tôi thích, muốn tôi làm như thế nào cũng được.”

Khóe miệng cô ấy khẽ động, tạo thành một nụ cười giả tạo mà khoa trương. Nụ cười này khiến toàn bộ các cơ trên mặt đều đau.

Giờ phút này, Hy Nguyệt ở trong lòng tự hỏi, cô có thể làm ra chuyện như vậy hay không, sau đó cô rất khẳng định trả lời, cô có thể!

Chỉ cần là Lục Lãnh Phong thích, cô cái gì cũng đồng ý làm, cho dù anh muốn biến cô thành gái điếm cô cũng không có ý kiến gì, chỉ cần là anh ấy muốn cô đều đồng ý làm.

“Hy Nguyệt thật sự là to gan, thật giống như khi còn ở nhà, chỉ cần là điều mình thích thì cái gì cô cũng dám làm. Tôi vẫn còn nhớ khi còn nhỏ, cô cùng một người đàn ông đánh nhau để tranh giành một tờ 1 đô, cô bị đánh đến toàn bộ cơ thể bị thương nhưng cuối cùng đã cướp được đồng một đô đó.”

Cô không nói một câu, nhưng trong lòng âm thầm ghi nhớ, lời này của cô ta là muốn cho Lục Lãnh Phong biết, trước kia cô hung dữ thế nào, giống như một tên côn đồ trên đường phố, còn đặc biệt yêu thích tiền, muốn nói cô lấy anh chính là vì tiền.

Con ngươi đen nhánh của Lục Lãnh Phong khẽ động, anh không nghĩ tới, Hy Nguyệt thật sự vì tiền mà sẵn sàng liều mạng.

Có vẻ như thật sự tình yêu đích thực của cô chính là tiền.

Hy Nguyệt âm u liếc liếc nhìn Hy Mộng Lan một cái, tưởng tượng cô ta biến thành củ hành tây, từng mảnh từng mảnh vỏ bị cô lột ra.

Khi đó cô sẽ trở thành một cái miệng lớn, một ngụm nuốt cô ta vào bụng.

Nghe thấy chuyện này Lục Kiều Sam cười nhạo một tiếng, ném ánh cho cô một mắt khinh miệt nói: “Hy Nguyệt nhà chúng tôi cũng hỗ trợ cho nhà Họ Hy các cô không ít tiền, sao cô lại có thể nghèo đến mức vì 1 đô la mà đánh nhau cùng người khác, có phải không biết tiết kiệm, tiêu xài phung phí nên hết tiền không?”

Hy Nguyệt nhún nhún vai trả lời: “Người được nhà cô cho tiền là nhà bác của tôi, chuyện này không liên quan gì đến nhà chúng tôi cả!”

Lục Lãnh Phong chậm rãi nếm rượu vang đỏ trong tay, ánh mắt dần dần sâu sắc hơn.

Cô ấy chắc chắn là một người phụ nữ ngốc nghếch lại yêu tiền, nhưng khi nói đến tiêu xài hoang phí thì không, từ khi kết hôn đến bây giờ, chưa từng thấy cô ấy tiêu tiền. Ngược lại cô ấy là một người rất tiết kiệm, toàn bộ quần áo đang mặc đều là đồ cũ.

Loại hành vi này của cô ấy không được coi là tiết kiệm mà phải gọi là keo kiệt.

Hy Mộng Lan nghe thấy Hy Nguyệt nói toàn bộ tiền hỗ trợ đều rơi vào nhà mình, sợ để lại ấn tượng xấu cho Lục Lãnh Phong nên nhanh chóng nói: “Hy Nguyệt, tôi không phải tặng cho cô rất nhiều quần áo hay sao? Lần trước đến nhà họ Lục, bộ quần áo mà cô mặc chẳng phải chính là đồ tôi tặng hay sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi