Chương 362
“Buổi tối chồng cô không về nhà cũng không phải là hiện tượng tốt.” Khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười chế giễu.
“Một mình tôi thấy ổn, tự do và dễ dàng.” Cô cười.
“Ngu xuẩn, cô quá tiêu cực, cũng quá tự ti bị động.” Hứa Nhã Thanh thở dài.
Đôi mi dài dày của cô lóe lên, như là nghĩ tới cái gì, cô làm ra vẻ mặt nhăn nhó nhìn hắn: “Được rồi, không nói chuyện của tôi nữa, Anh có biết Tần Nhân Thiên đang đi tìm một người phụ nữ không? Chuyện này sẽ không có liên quan gì đến anh sao?”
Hứa Nhã Thanh không trực tiếp trả lời cô mà chỉ cười: “Quan hệ của tôi và Tần Nhân Thiên khá tốt.”
Điều này tương đương với sự công nhận gián tiếp.
Hy Nguyệt khá kinh ngạc: “Bác sĩ Hứa, năng lực của anh quả nhiên ngoài sức tưởng tượng của tôi”
“Tôi luôn là người có thể vì bạn bè mà nhảy vào núi đao, biển lửa, quyết không từ chối” Hứa Nhã Thanh cười quyến rũ, đôi mắt híp lại thành vầng trăng.
Hy Nguyệt cũng mỉm cười, khi còn ở Long Minh, người cô tin tưởng nhất chính là anh.
“Tôi biết anh rất tốt với tôi, nhưng tôi không muốn anh bị liên lụy. Nếu Lục Kiều Sam biết chuyện, chắc tôi sẽ gặp rắc rối với anh ấy, anh ấy cũng sẽ đến gây chuyện với anh”
Hứa Nhã Thanh chế nhạo: “Tôi còn chưa đến mức phải sợ một cái bình hoa.”
Hứa Nhã Thanh trong lòng thở dài.
Lục Kiều Sam không chỉ là một cái bình hoa, anh ta có khả năng gây phiền phức rất lớn, hiện tại cô ta cùng Hy Mộng Lan đã liên minh để đối phó với cô, không anh ta sẽ còn nghĩ ra những trò đùa gì nữa.
“Tôi thực sự hy vọng cô ta có thể dừng tay, tập trung vào anh rể, đừng coi tôi như một tình địch trong tưởng tượng và bắt lỗi tôi ở khắp nơi.”
“Lửa đến thì lấy nước dập, cô không việc gì phải lo lắng cả.” Giọng nói trầm thấp của Hứa Nhã Thanh tràn đầy sức an ủi, khiến cô cảm thấy mình không đơn độc chiến đấu một mình, vẫn còn có một người có thể tin tưởng và là chỗ cho cô dựa dẫm.
Ngày hôm sau, khi Lục Kiều Sam trở lại, cô ấy đã khóc rất to trước mặt bà Lục.
Nói Tần Nhân Thiên yêu cầu hủy bỏ hôn ước và không kết hôn với cô.
Bà Lục sửng sốt, biết lần trước Tần Nhân Thiên mang theo một người phụ nữ tới đây, đó chính là mầm họa.
Sự kiên nhẫn của Tần Nhân Thiên đã vượt quá giới hạn.
Hôm nay, Lục Vĩnh Hàn đang ăn tối bên ngoài, nhân lúc này cô phải giải quyết chuyện này trước khi Lục Vĩnh Hàn biết chuyện, nếu không cuộc hôn nhân sẽ thực sự đổ bể.
Cô nhanh chóng cử người đến đón Tần Nhân Thiên, để anh về nhà ăn tối.
Hy Nguyệt vừa tan sở trở về, liền bị Lục Kiều Sam chặn lại ngay khi vừa đi tới cửa: “Người câu dẫn vị hôn phu của tôi chính là cô có phải không, đồ đàn bà lẳng lơ, đê tiện, đều là do cô làm hại, cô mau cút đi. Cút khỏi nhà họ Lục, từ nay nhà chúng tôi không hoan nghênh cô.”
Hy Nguyệt không biết mình đã làm gì sai, điều đó khiến cô rất tức giận, dường như cô cảm thấy khó chịu nếu không được cãi nhau hôm nay.
“Tôi mới trở về, hình như không có chọc tức gì chị có đúng hay không?”
“Tất cả là do cô dụ dỗ Tần Nhân Thiên. Ngay khi hai người gặp nhau, anh ấy luôn cãi nhau với tôi. Cô còn giở trò ly gián tôi với trước mặt bố tôi, để bố tôi đóng băng tiền tiêu vặt và lấy đi quần áo của tôi. Làm cho tôi không cách nào có thể ăn mặc đẹp đẽ, khiến cho Tần Nhân Thiên chán ghét tôi, đòi hủy bỏ hôn ước với tôi.” Lục Kiều Sam vừa nói vừa đánh về phía cô.