VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 387

Bởi vì cô ta giống như rất nhiều người phụ nữ bên cạnh anh, vô số người phụ nữ, đối với anh ái mộ đến cực điểm, đều muốn cầu xin, người phụ nữ như vậy làm cho anh cảm thấy vô vị không có chút hứng thú chinh phục nào.

Chạm vào thân thể các cô, làm cho hắn cảm giác như chạm vào một con chó đang vẫy đuôi với mình, chăm chăm lấy lòng.

Làm thế nào anh có thể có ham muốn?

Nhưng Hy Nguyệt, cô ấy không giống như tất cả phụ nữ đó

Lần đầu tiên gặp nhau, trong bồn tắm, cô trần truồng, anh cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Sau đó, cô tiếp tục khiêu khích, kích động được cảm giác muốn chinh phục của anh, để trong từ điển của anh lần đầu tiên xuất hiện hai từ “thách thức”.

Cô có tư tưởng phản kháng, toàn thân đều là gai sắc nhọn, tràn ngập dã tính, quật cường cùng khó chinh phục.

Tuy cô nhìn anh nhưng đôi mắt của cô không nhìn, cô chưa bao giờ thực sự đặt anh vào mắt.

Trong lòng cô càng không có anh, chỉ có người đàn ông đã chết kia.

Trong thực tế, cô đã nhượng bộ anh trên mọi mặt, nhưng trong tâm thì không. Cô chưa bao giờ thực sự đầu hàng.

Anh sẽ chinh phục cô, giống như con người sẽ chinh phục những ngọn núi cao.

Mong muốn chinh phục này vượt qua cả bệnh yêu sạch sẽ của bản thân.

Giờ phút này, Hy Nguyệt đang nhìn bọn họ, Hy Mộng Lan thật sự càng ngày càng lớn mật, hoàn toàn không để cô vào mắt.

Cho dù Lục Lãnh Phong thích cô ta, thì hiện giờ cô cũng là vợ trên danh nghĩa của anh.

Cô tiến lên hai bước, nắm lấy cánh tay Hy Mộng Lan, kéo cô ta lên.

“Chỉ họ, vị trí này là của em.” Nói xong liền dùng sức ngồi xuống.

Cô cho rằng Lục Lãnh Phong đã cứng rắn, nhưng sau khi ngồi lên, mới phát hiện không có, điều này khiến cô có chút kinh ngạc.

Tuy nhiên, cô chỉ ngồi trong vài giây và cảm thấy sự thay đổi của anh.

Đây có phải là một phản ứng hơi chậm không?

Cô cố ý vặn vẹo hai cái.

Lục Lãnh Phong  nhất thời cảm thấy như có lửa nóng quanh người

Bây giờ, anh sẽ có phản ứng bất cứ khi nào nhìn thấy cô, muốn xâm lược, muốn cướp bóc, muốn đặt lá cờ của mình trong lãnh thổ của cô.

Trên mặt Hy Mộng Lan một trận xanh rồi lại một trận trắng bệch: “Hy Nguyệt, em đừng hiểu lầm, chị chỉ không cẩn thận ngã xuống.”

“Chị, chị ngã rất tốt, ngã rất chuẩn.” Hy Nguyệt cười mỉa mai

Lớn lên cùng Hy Mộng Lan từ nhỏ, cô ta có tính cách như thế nào, muốn gì, chẳng lẽ cô lại không hiểu.

Nói diễn là diễn, diễn đến thật hoàn hảo, xinh đẹp.

Trong ánh mắt Hy Mộng Lan hiện lên tia sáng lạnh, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Em đó nha, tại sao còn giống như trước đây, cứ thích nói đùa.”

Lời này âm thầm châm chọc Hy Nguyệt tùy tiện không hiểu chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi