Chương 403
“Hy Nguyệt.”
Bà cụ nắm tay lấy tay cô: “Để bà bảo Lãnh Phong đích thân đón cháu trở về. ”
“Không cần đâu, bà nội.”
Cô vội vàng lắc đầu, vẻ mặt lại dứt khoát như vậy, không chút do dự nào: “Cháu đã ký vào bản thỏa thuận ly hôn rồi, như vậy cũng rất tốt, đối với cháu và Lục Lãnh Phong đều là một loại giải thoát. Trong cái nhà này có rất nhiều người không thích cháu, sự tồn tại của cháu sẽ chỉ làm cho tất cả mọi người không hài lòng, rời đi vẫn là cách tốt nhất.”
Ánh mắt bà cụ ảm đạm, phảng phất như bị che phủ một tầng sương mù: “Lãnh Phong đâu? ”
Hy Nguyệt rũ mắt xuống, bên miệng dâng lên một nụ cười bi thương, tự giễu, nụ cười kia còn mang theo một tia bi ai nhàn nhạ: “Chắc hẳn anh ấy là người chán ghét cháu nhất, có lẽ ngay từ đầu cháu đã không nên gả tới đây. Anh ấy… Anh ấy… Rất thích Hy Mộng Lan, cô ta cái gì cũng biết, hiểu phép tắc, hiểu lễ nghĩa, không giống như cháu cứ luôn làm cho anh ấy mất mặt.”
“Được.”
Bà cụ cười mà uống một ngụm canh, bà ngẩng đầu lên, nhìn cô: “Hy Nguyệt, cháu có thể nói một câu thật lòng với bà nội không? Cháu có thích Lãnh Phong không?
Hy Nguyệt hơi giật mình.
Đây là một vấn đề rất đơn giản, nhưng cô lại không biết phải trả lời thế nào.
Sao cô có thể thích Lục Lãnh Phong được cơ chứ?
Cô không ngốc như vậy.
Trong mắt anh ta, cô là kẻ thấp kém tựa như cỏ rác, tựa như con rệp dơ bẩn vậy. Giá trị duy nhất của cô là làm con búp bê bơm hơi của anh ta mà thôi.
Hy Mộng Lan mới là thức ăn của anh ta, mới là người anh ta yêu nhất.
“Cháu xin lỗi, bà nội.” Cô cúi đầu, thấp giọng nói, hòa thành một thể với không khí yên tĩnh trong chớp mắt.
Bà cụ Lục hiểu rồi, một tiếng thở dài sâu kín tràn ra khóe miệng bà: “Là Lãnh Phong không có cái phúc đó.”
“Không phải đâu, bà nội.”
Cô lắc đầu: “Là do cháu trèo cao, anh ấy thích phụ nữ cao quý, cháu thì lại là một con nhóc lỗ mãng. Cháu không xứng với anh ấy.”
Khóe miệng bà cụ Lục giật giật, mang theo vẻ không thể tin được: “Lãnh Phong không nên là người như vậy.”