VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 411

“Anh rể, lúc trước anh nói để tôi giúp anh khôi phục trí nhớ, tôi không đồng ý, bây giờ tôi có thể làm được rồi. Tôi không cần quan tâm đến Lục Kiều Sam nữa rồi. Tôi nhất định sẽ giúp anh.”

“Thật tốt quá.” Tần Nhân Thiên nở nụ cười, mang theo mấy phần vui mừng.

Trước giờ anh ta chưa từng để tâm đến Lục Kiều Sam, bởi vì căn bản anh ta chưa từng yêu cô ta.

“Chỉ có điều…”

Cô đổi giọng: “Tôi không giúp anh được bao lâu, đợi xử lý xong thủ tục ly hôn, tôi phải trở về Giang Thành rồi.”

“Hy Nguyệt, ở lại đây đi, đừng trở về Giang Thành nữa. Em là nhà thiết kế trang sức, ở lại đây sẽ có không gian phát triển tốt hơn.”

Mang theo một cỗ xúc động, anh ta nắm lấy tay cô, cô run rẩy kịch liệt, theo bản năng mà rút tay lại: “Tôi còn có rất nhiều việc phải làm.”

Cô cúi đầu xuống, hai gò má nổi lên một vệt ửng hồng.

Cô muốn liên lạc với bác sĩ cho Phi, sắp xếp cho cậu ra nước ngoài chữa bệnh, còn phải đến nước Mỹ chăm sóc cho cậu.

Bố mẹ cô không hiểu tiếng Anh, ở bên đó ngôn ngữ cách biệt, không làm được chuyện gì hết.

Tần Nhân Thiên nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, trong lòng anh ta tựa như bị một cây gậy chọc quấy, run rẩy vấn vít.

Trước giờ anh ta chưa bao giờ có cảm giác như vậy cả.

Đây là gợn sóng rung động, ngay một khắc từ khi cô bước vào giấc mơ của anh, anh đã yêu phải cô rồi.

“Vậy tôi cũng đến Giang Thành, nếu em có chuyện quan trọng gì phải làm, tôi có thể giúp em, hơn nữa tôi cũng muốn nhìn xem cây đa cổ thụ bên Hồ Nam.” Anh trầm giọng nói.

Có trời mới biết, khi anh ta biết tin Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong đã ly hôn với nhau, anh ta có bao nhiêu kích động, có bao nhiêu vui sướng.

Đây không gọi là lợi dụng lúc người ta gặp nạn, Lục Lãnh Phong không đối xử tốt với cô một chút thôi, lại còn dính líu với Hy Mộng Lan, căn bản anh không biết quý trọng cô.

Ly hôn đối với cô mà nói là một sự giải thoát.

Nếu đổi lại là anh ta, anh ta nhất định sẽ che chở cho cô thật tốt, yêu thương cô, biến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Hy Nguyệt nhìn anh ta, cô hơi hoảng hốt, bóng lưng của anh ta rất giống Thời Thạch.

Anh ta không chỉ có vẻ ngoài rất giống Thời Thạch, ngay cả giọng nói cũng rất giống, mỗi lần đều tạo cho cô một ảo giác, dường như anh ta là Thời Thạch, chỉ là đổi một cái tên mà thôi.

“Uống cà phê đi.” Cô rót cho anh ta một tách cà phê, tựa như đang thay đổi chủ đề.

Anh ta đón lấy, vừa định uống thì một con mèo trắng nhỏ nhảy tới, thân thể lông lá đâm vào cánh tay anh ta, cà phê bị tràn ra ngoài, làm lây dính lên vạt áo của anh.

“Bông, mày lại nghịch ngợm rồi.” Hy Nguyệt hơi gõ nhẹ vào đầu nó.

Nó là con mèo do Hoa Nhi nuôi, cực kỳ nghịch ngợm, thích phá đám người ta.

“Không sao, tôi tới nhà vệ sinh một lát.”

Tần Nhân Thiên vẫy tay, anh đứng dậy, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh thì lại bị cô gọi lại: “Vết cà phê không thể lau sạch được. Anh mau cởi áo ra đi, tôi giặt giúp anh, nếu không nó sẽ không giặt sạch được đâu. ”

Cô với lấy tấm thảm, xoay người lại, chờ anh cởi áo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi