VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 466

Cô là một cô gái đầy mưu mô, hay nói dối, có thể làm mọi thứ.

Cô không cử động nữa, cổ ngửa ra sau, hai tay đột ngột buông xuống khỏi cơ thể.

Hành động này khiến anh giật nảy mình, vội vàng buông cô ra.

Trong phim truyền hình, người ta chết, đều là những hành động như vậy.

“Hy Nguyệt.” Anh hét lên dùng sức lay mạnh cô.

Cô rên rỉ một tiếng, nhưng không cử động.

Anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút khó chịu, đạp cửa phòng, đặt cô lên giường.

“Cô cũng thật biết cách giả chết.”

“Ngủ một giấc.” Cô mơ màng nói, cô đang uống thuốc do bác sĩ kê mỗi ngày, nhưng càng uống càng mệt, càng ăn càng thấy khó chịu, như thể đó không phải là thuốc chữa bệnh, mà là chất độc giết chết cô.

“Tôi cho phép cô ngủ à?” Lục Lãnh Phong kéo váy cô xuống.

Hành động này khiến cô rùng mình, sắp chết rồi, anh cũng không bỏ qua cho cô sao?

Chẳng lẽ đến lúc cuối cùng khi cô nhắm mắt xuôi tay, cô vẫn phải chịu sự cưỡng đoạt của anh?

“Đừng.” Cô lắc đầu, không biết tại sao lại không có chút sực lực nào, không thể đẩy anh ra.

“Không thể thuận theo ý cô.”

Chỉ là một con rối mà thôi, những gì cô phải làm là tuân theo nghĩ vụ một người vợ của mình.

Không muốn động một chút là giả chết, bệnh thoi thóp để làm anh chán ghét.

Cô cảm thấy thật may mắn.

“Tôi trở về ngủ tiếp đây.” Cô gồng người thật mạnh ngồi dậy, anh không cho cô ngủ trên giường, khiến cô không dám ở lại lâu hơn.

Anh im lặng không nói lời nào, coi như sau khi chơi đùa đủ, anh không thèm để ý đến cô.

Nhìn cô sử dụng tốc độ chậm chạp của mình một cách vất vả và khó khăn để chống tay lên mặt đất ngồi dậy.

Vừa chìm vào giấc ngủ, cô cảm thấy bụng mình quặn lên.

Cô che bụng, cảm thấy có chút không thoải mái, Lục Lãnh Phong tinh tường ý thức được.

“Làm sao vậy?”

“Bụng hơi đau, có lẽ là do dì cả sắp đến rồi.” Cô không nhịn được rên rỉ một tiếng, chậm nhiều ngày như vậy, nhất định sẽ bị đau bụng kinh.

Lông mày rậm rạp của anh hơi nhíu lại, vừa rồi hiển nhiên không dùng quá nhiều lực, làm sao có thể đau chứ?

Người phụ nữ mỏng manh này thật sự rất dễ khiến anh chán ghét.

“Cô uống thuốc chưa?”

“Hôm nay chưa uống.” Cô yếu ớt nói.

“Nhanh uống đi.” Anh mang theo chút bực bội, không biết là căm tức cô hay là căm tức mình.

Cô không lên tiếng, không muốn uống thuốc nữa, sau khi uống vào bụng cô cảm thấy khó chịu, cô mệt mỏi và buồn ngủ đến mức không muốn cử động.

Nhưng nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời, đại ma vương này sẽ không đem cô chặt từng khúc chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi