VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 492

Lục Kiều Sam cố ý làm ra dáng vẻ nuối tiếc: “Mộng Lan, chuyện này thật sự là quá oan ức cho cô rồi, rõ ràng danh phân vợ cả phải là của cô, nhưng lại giao cho một người thay thế, mình thì tủi thân làm lẽ.”

Hy Nguyệt chấn động một chút, lúc trước cô cảm thấy Hy Mộng Lan đã coi như là vợ lẽ rồi, sau khi xem gia quy, mới phát hiện còn phải ký khế ước.

Hy Mộng Lan thật sự sẽ nhượng bộ sao?

Cô không tin, cô ta nhất định đang tính kế khác, dù sao đợi cô ta ký khế ước xong thì sẽ nhận được sự bảo vệ của gia quy, sẽ không dễ dàng bị đuổi đi.

Tiêu Ánh Minh cũng nghĩ như vậy, một người phụ nữ tâm cơ làm sao có thể lương thiện như vậy.

“Hy Nguyệt, cô đừng có tin cô ta, cô ta muốn lấy lùi làm tiến, ổn định vị trí vợ lẽ trước đã, sau đó sẽ cố gắng thượng vị.”

Mọi thần kinh trên đầu Hy Mộng Lan đều co rút, Tiêu Ánh Minh chết tiệt, còn nghĩ rằng cô ta là một người phụ nữ ngực to ngu ngốc, không ngờ có thể nhìn xuyên kế hoạch của cô ta như vậy.

Lục Lãnh Phong đang nhìn, cô ta tuyệt đối không thể để lộ ra được.

“Có phải là cho dù chị nói cái gì, hai người cũng đều không tin đúng không? Vậy được, chị lấy đứa con trong bụng của chị ra thề, nếu như chị còn muốn tranh giành với em gái, thì sẽ để nó sinh ra là một thai nhi chết, khiến chị sống không bằng chết.” Cô ta giơ tay, nghiêm trang nói.

Hy Nguyệt kinh hãi, cô ta vậy mà dám lấy đứa trẻ trong bụng ra thề độc, thật sự nghĩ rằng lời thề chỉ ứng nghiệm trong phim thôi sao? Trong hiện thực sẽ không thể ứng nghiệm sao?

Cho dù không ứng nghiệm, cũng không thể lấy đứa trẻ ra mạo hiểm.

“Hy Mộng Lan, tôi không quan tâm trong lòng cô nghĩ cái gì, xin cô đừng dùng con mình ra thề độc. Đứa trẻ là vô tội, nó là con của cô và Lãnh Phong, cũng là cháu của tôi, tôi không muốn đứa trẻ này có chuyện gì.”

Cô quay người đi ra bên ngoài.

Khóe miệng Hy Mộng Lan cong lên nụ cười âm lạnh không dễ phát hiện.

Khuyết điểm của Hy Mộng Lan chính là mềm lòng, giống như năm đó cô khóc lóc cầu xin, cô liền đồng ý đội nồi cho cô ta, bị nhốt vào phòng đen.

Cô vĩnh viễn không thể là đối thủ của cô ta, vĩnh viễn đều là bại tướng dưới tay cô ta.

Hy Nguyệt đi dạo trong vườn hoa, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Con là nỗi đau trong lòng cô.

Nếu như cô có thể có một đứa con, nhất định sẽ bảo vệ cẩn thận, không để nó bị một chút tổn thương nào.

Tuy nghiên, cô mắc chứng khó mang thai, rất có thể cả đời này đều không thể sinh con, không thể làm mẹ.

Tiêu Ánh Minh đi theo sau cô: “Sao cô phải thương tiếc cho con của Hy Mộng Lan chứ? Phải nghĩ cách để cô ta sẩy thai, như vậy cô ta mới không có bùa hộ mệnh, có thể ngoan ngoãn cút đi rồi.”

Cô quay người lại, cực kỳ nghiêm túc nhìn cô ta: “Cô muốn đuổi Hy Mộng Lan đi thế nào là chuyện của cô, nhưng không thể động đến đứa trẻ, đây là giới hạn của tôi.”

Cuộc chiến giữa phụ nữ không nên để đứa trẻ vô tội phải hy sinh.

“Nếu như để cô ta sinh đứa trẻ ra, cô muốn đuổi cô ta đi sẽ rất khó.” Tiêu Ánh Minh cong môi.

“Nếu như cô ta thật sự không tranh giành, chỉ muốn làm lẽ, thì sao phải làm khó cô ta chứ? Hơn nữa, cô ta có thể ở bên cạnh Lục Lãnh Phong, không phải bởi vì đứa trẻ này mà là bởi vì Lục Lãnh Phong thích cô ta. Cô ta liên tục làm hại tôi, nhưng Lục Lãnh Phong đều không nói gì cả, luôn bảo vệ cô ta, bao dung cô ta. Đứa trẻ không phải là bùa hộ mệnh của cô ta, Lục Lãnh Phong mới phải.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi