VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 503

Trên mặt Lục Lãnh Phong lộ ra một tia hung ác, nói xong, anh đứng dậy: “Chuyện này dừng lại ở đây.”

Tiêu Ánh Minh vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Tại sao lại dừng lại ở đây? Chắc chắn có người thuê hacker, chúng ta nhất định phải điều tra đến cùng, tránh cho có người nào đó cả ngày lẫn đêm đều phải diễn kịch, mắc ói muốn chết.”

Hy Mộng Lan biết Tiêu Ánh Minh đang ám chỉ mình, cô ta lập tức bày ra vẻ mặt vô tội: “Em cũng nghĩ chúng ta nên điều tra tiếp đi, có lẽ là có ai đó đã cố tình châm ngòi cho mối quan hệ giữa em và em gái em, để chúng tôi hãm hại lẫn nhau. Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi được. Có người muốn ngồi không được lợi, em không muốn hắn ta đạt được mục đích. Em muốn tìm cho được anh ta.”

Cô ta nói một cách cực kỳ chính nghĩa, mũi nhọn lại tự nhiên mà chỉa vào Tiêu Ánh Minh.

Nhưng Lục Kiều Sam lại không bình tĩnh được như cô ta, cô ta sợ một khi chuyện này bị tra ra, Lục Lãnh Phong sẽ lại chấp hành gia pháp với cô ta, vì vậy cô ta xua tay: “Được rồi, chuyện được làm rõ là được rồi, dù sao thì mối quan hệ của mọi người cũng không bị ảnh hưởng gì”

Hy Nguyệt biết Lục Lãnh Phong muốn bảo vệ Hy Mộng Lan, giống như trước đây vậy, anh sẽ không điều tra đến cùng đâu.

Chỉ cần không có ai xúc phạm đến uy quyền tối cao của anh, anh đều có thể dung túng cho bọn họ, còn chuyện sống chết của loại cỏ dại như cô, không phải là chuyện anh quan tâm.

“Không còn chuyện gì nữa, tôi về trước đây.”

Đột nhiên, cô cảm thấy cuộc sống của mình thật sự rất nực cười, suốt ngày đấu đá với hai người phụ nữ, giống như trái đất xoay quanh mặt trời vậy, xoay quanh một người đàn ông.

Cô cũng không nhàn rỗi như bọn họ, trên đời chỉ có đàn ông, mục tiêu duy nhất là leo lên vị trí bà chủ nhà giàu.

Cô vẫn còn công việc, vẫn còn lý tưởng, vẫn còn phấn đấu.

Đi ra khỏi công ty, cô không đi xe của nhà họ Lục mà đi tàu điện ngầm.

Cô không muốn quay lại nhà họ Lục, ở đó quá áp lực rồi.

Cô cứ đi lang thang không mục đích dọc theo bờ sông, cho đến khi Tần Nhân Thiên gọi điện thoại đến.

“Em không ở nhà họ Lục sao?”

“Không, em đang ở trên bờ sông, em muốn đi dạo một mình.” Cô hời hợt nói.

“Chờ anh, anh qua đó ngay.” Tần Nhân Thiên cúp điện thoại, nửa giờ sau anh ta đã chạy đến bờ sông.

“Lục Lãnh Phong đâu, không đi cùng em?”

“Người ta còn đang ở cạnh Hy Mộng Lan kìa, làm gì có thời gian đi cùng em chứ?” Cô cười ảm đạm.

“Anh ta không đi là tổn thất của anh ta, anh đi cùng em.” Khóe miệng Tần Nhân Thiên gợi lên một nụ cười mê người.

“Được rồi.” Cô mỉm cười, thu lại vẻ buồn bã trên mặt mình.

Gió từ mặt sông thổi vào làm rối tung mái tóc cô, sợi tóc bay lên, nhẹ nhàng lướt qua mặt anh.

Anh ta rất muốn vươn tay ra bắt lấy sợi tóc đó, nhưng nó đã bị gió thổi bay đi mất rồi.

“Cây sáo của em đâu, có mang đến không?”

“Có.” Cô lấy nó ra khỏi túi xách. Đây là do Thời Thạch tặng cho cô, ngày nào cô cũng bỏ nó vào túi xách, mang theo bên mình.

Anh ta cầm lấy, bắt đầu thổi, là ca khúc “Tình Định Tam Sinh” của cô và Thời Thạch.

Cô hơi giật mình, quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh ta.

Anh ta đang ngồi bên cạnh cô, cách cô rất gần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi