VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 511

“Bây giờ cô ấy không phải của anh, không có nghĩa là về sau cũng không phải.” Hứa Nhã Thanh lắc lư ly rượu trong tay, khẽ nở nụ cười hàm súc, ý vị sâu xa.

Quân cờ được anh ta chọn lựa kĩ càng làm sao có thể sai được?

Con gái không cần phải cực kì xinh đẹp, hoàn mỹ, cũng không cần khuynh quốc khuynh thành, mà quan trọng nhất chính là khí chất. Quân cờ mà anh ta chọn nhất định phải có khí chất thoát tục, không giống với những người khác.

Có thể Hy Nguyệt không xinh đẹp, tuyệt diễm hay xuất sắc như Lục Kiều Sam, nhưng cô có khí chất vừa giống như ngọn lửa kiêu ngạo, lại giống như dòng suối trong lành, thanh mát. Dòng suối ấy dập tắt đi ý chí của đàn ông nhưng ngọn lửa kiêu ngạo ấy lại thắp lên dục vọng của đàn ông. Quả đúng là một quân cờ tuyệt vời.

Hy Nguyệt đảo mắt một vòng quanh hội trường, liền nhìn thấy Hứa Nhã Thanh đang đứng bên kia, cũng đang nhìn cô, bèn nói với ba người còn lại: “Tôi qua bên kia chào hỏi anh em họ Hứa chút.”

Tần Nhân Thiên khẽ gật đầu rồi cùng Tư Mã Ngọc Như, Lục Sênh Hạ đi chào hỏi mọi người.

Thấy Hy Nguyệt đi tới chỗ mình, Hứa Nhã Thanh nở nụ cười mê người, nói: “Ôi chao, hôm nay Cô Hy đây trang điểm khiến tôi suýt không nhận ra đấy. Cứ tưởng là quý cô xinh đẹp nào đấy chứ.”

“Anh Hứa đúng là thích đùa, tôi chỉ là thay đổi phong cách một chút thôi, nào có khoa trương như anh nói chứ.” Hy Nguyệt nhún vai, khách sáo đáp lại.

Hứa Nhã Thanh cười cười, nhấp một ngụm cocktail, rồi hạ giọng nói, âm thanh chỉ đủ hai người nghe được: “Tôi đã liên lạc với bệnh viện có tiếng bên nước An Kỳ rồi, vài ngày nữa họ sẽ cho vài chuyên gia qua đây cẩn thận làm kiểm tra tổng quát cho em trai cô, xem sức khỏe nó có thể chịu được chuyến bay dài không. Nếu tất cả đều ổn thì tôi sẽ giúp nó làm thủ tục xuất ngoại.”

“Cảm ơn anh, Nhã Thanh.” Hy Nguyệt cảm kích không thôi.

“Giữa tôi với cô còn cần gì phải nói mấy lời khách sáo đó chứ, chuyện cũng không có gì, tôi chỉ tiện tay giúp được thì giúp thôi.” Hứa Nhã Thanh mỉm cười. Đột nhiên anh ta cảm nhận được có một ánh mắt lạnh lùng đầy ác ý đang nhìn chằm chằm mình khiến anh ta không khỏi lạnh sống lưng.

Thì ra là Lục Lãnh Phong.

Bộ dạng của anh lúc này giống như một ngọn núi lửa sắp sửa phun nham thạch.

Đáng lẽ Hy Nguyệt phải đến đây chào hỏi anh trước chứ? Anh mới là chồng hợp pháp của cô mà?

Đã vậy còn dám chạy đến chỗ người đàn ông khác vừa nói vừa cười đùa vui vẻ.

Cô dám không coi anh ra gì? Vài ngày không giáo huấn, xem ra cô cảm thấy ngứa da rồi, thèm đòn rồi.

Thật ra thì lúc nãy Hy Nguyệt cũng nhìn thấy Lục Lãnh Phong rồi.

Vốn cô cũng định đi qua phía anh nhưng lại nhìn thấy bên cạnh anh đã có bạn cặp, chính là cái cô Kiều An gì đó đó.

Gần như lần nào đi dự tiệc cũng thấy Kiều An đi cùng làm bạn cặp của Lục Lãnh Phong.

Kể ra cũng phải thôi, cô ta là người rất yên tĩnh, hầu như không nói lời nào, khiến cho người khác xem nhẹ sự tồn tại của cô ta.

Trong tay Hy Nguyệt là ly nước trái cây, bởi vì cô đang uống thuốc, vì vậy không thể uống rượu.

Cô nâng ly lên, cùng Hứa Nhã Thanh uống một ly rồi chậm chạp đi về phía Lục Lãnh Phong.

Không muốn qua nhưng không thể không qua, cô mà không qua, Đại Ma Vương giận lên rồi thì tối nay cô đừng hòng sống yên ổn.

Cuối cùng Hy Nguyệt cũng chịu đi qua đây.

Lục Lãnh Phong thu lại hết tất cả vẻ mặt lúc này, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng như băng thường thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi