VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 557

Anh rất ghét nhìn thấy Hy Nguyệt cười với người đàn ông khác, cô chỉ có thể cười với anh mà thôi.

“Sếp, anh không định vào thang máy sao?”

Lục Lãnh Phong cắn răng nói: “Gọi người phụ nữ kia đến đây cho tôi.”

Finn tự hiểu ý anh chính là Hy Nguyệt, lập tức đi tới.

Hy Nguyệt đang chậm rãi xê dịch theo dòng người để tiến dần vào thang máy.

Thấy Finn đi tới, cô liền cười nhạo báng một tiếng: “Anh cũng tới để nặng thang máy thêm sao?”

Finn lộ ra một nụ cười khó hiểu: “Không phải, là tổng giám đốc Lục mời qua qua đó.”

“Hả?” Cô hơi ngẩn người ra, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua bả vai của anh ta cách đó không ra thấy Lục Lãnh Phong đang đứng đó.

Trời đất ơi, sắc mặt của Ma quân nhìn qua không tốt lắm nha, có phải là lại có thêm tai họa gì nữa không?

Thầm hít một hơi sâu, cô cúi đầu, yên lặng đi phía sau Finn.

“Tổng giám Lục, có chuyện gì không vậy?” Cô thận trọng hỏi, lời cô còn chưa dứt đã bị Lục Lãnh Phong vặn người đi vào thang máy.

Trong đại sảnh, có rất nhiều cặp mắt nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong mắt tất cả mọi người là vẻ ngh hoặc.

Finn rất tự giác đứng ở bên ngoài, cũng không đi vào, chờ đợi một lượt thang máy khác.

Hy Nguyệt đứng ở bên trong, tâm trạng rất lo lắng, cô giống như đã làm sai chuyện gì đó, chọc khiến cho Ma quân đại nhân mất hứng.

“Tổng giám đốc, tôi đi thang máy của anh có vẻ không thích hợp cho lắm.”

Lục Lãnh Phong không nói gì, chỉ yên lặng, sắc mặt càng thêm trầm thấp.

Ngay tại lúc này, điện thoại của anh vang lên, là Hy Mộng Lan gọi tới: “Lãnh Phong, trưa nay em có thể cùng anh ăn cơm được không? Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, có liên quan đến em gái em? Chắc chắn anh muốn biết là hai ngày qua, cô ấy ở Giang Thành đã làm gì chứ?”

Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Lãnh Phong, lóe lên một ánh nhìn sắc bén đầy lạnh lẽo, anh tắt điện thoại đi, kéo người Hy Nguyệt đi ra khỏi thang máy.

Gương mặt Hy Nguyệt liền trắng bệch, đầu óc cô không suy nghĩ được gì cả.

Cô nhớ không nhầm thì lúc đi, tâm trạng Lục Lãnh Phong còn rất tốt, tại sao chỉ sau hai tiếng đồng hồ, đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trở nên tức giận như vậy?

Cô có làm gì sai đâu nhỉ?

“Lãnh Phong… Tổng giám đốc Nghi, tôi phải quay lại để làm việc của mình.”

Lục Lãnh Phong “ném” cô lên ghế sô pha: “Hy Nguyệt, tôi cho cô một cơ hội để thành thật giải thích mọi chuyện cho rõ ràng, lúc trở về Giang Thành, cô đã làm gì?”

Lồng ngực của Hy Nguyệt đập thình thịch, đột nhiên đập rất nhanh, suýt chút nữa đã muốn vọt ra khỏi khoang ngực của cô.

Chẳng lẽ anh đã biết về đứa trẻ sao?

Không không không, cô rất nhanh đã phủ nhận điều đó.

Nhìn ánh mắt của anh, tuy rằng là một màu ảm đạm, nhưng cũng như một quả cầu màu xanh chuyển động, nếu biết chuyện về đứa bé, thì đôi mắt đen kia sẽ thành bão mất.

Cô không thể ngồi đây nói rõ sự thật được, có khi không phải là khoan dung mà là bị đưa lên máy chém, chặt đầu cho chó cũng nên!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi