VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 563

Cô vừa dứt lời trong nháy mắt, anh giận dữ nâng roi lên, hung hãn quất roi vào người cô.

“Bụp.” Một tiếng vụt giòn tan vang lên chấn động trời đất, khiến đầu óc cô choáng váng rơi vào cơn mê man bất tỉnh. Lỗ tai cô cũng dần trở nên không nghe thấy gì, màng nhĩ cũng vô cùng đau đớn.

Cô nhắm hai mắt lại, cho rằng bản thân sắp chết, một xác nhưng hai mạng.

Nhưng lại không có cơn đau đớn nào truyền tới người cô.

Cô dần dần mở mắt ra, cô nhìn thấy bức tường bên cạnh mình có một kẽ hở vỡ ra, đó là do roi quất vào.

Một rơi chết này không đánh vào người cô và đã đánh vào vách tường.

“Đánh roi tiếp theo sẽ không chệch hướng nữa đâu.” Anh hơi híp cặp mắt đào hoa lại, trong đó có ý sát máu.

Cô biết, anh cố tình đánh vào vách tường đó. Lần tiếp theo thì sẽ trúng vào mục tiêu. Anh vô cùng mạnh bạo, lúc nào cũng có thể băm thây cô vạn lần.

Bay giờ cô nên làm gì chứ?

Cô phải làm sao chứ?

Cô liều mạng ép bản thân mình phải giữ tỉnh táo, không được hoảng hốt, nhất định hoảng hốt sẽ phải chết.

Anh chưa từng hỏi tới những chuyện bên ngoài lề vớ vẩn, kể cả là chuyện của gia đình cô, anh sẽ không để những chuyện đó trong lòng.

Anh không thể nào đi điều tra cô được.

Nhất định là có người đã bép xép nói năng linh tinh trước mặt anh.

Bỗng trong đầu cô xẹt qua một suy nghĩ như điện quang.

Buổi sáng. Lúc ở trong thang máy, anh đã nhận được một cuộc điện thoại, chính là Hy Mộng Lan gọi tới, cô đã liếc nhìn được người gọi điện tới.

Nhất định là cô ta đã nói vài điều với Lục Lãnh Phong, cho nên lúc đi vào trong phòng làm việc, Lục Lãnh Phong đã bảo cô thẳng thắn nói ra thì được tha thứ.

Hy Mộng Lan!

Tại sao cô không chịu dừng lại đi chứ, nhất định cứ phải đi trên con đường chết, một đi không trở lại này sao?

Trong lúc cô đang suy nghĩ, Lục Lãnh Phong gầm nhẹ một tiếng: “Nói!”

Cô kích động nuốt nước miếng để làm cổ họng khô hốc được dễ chịu hơn: “Là được quỹ hội người giàu quyên góp.”

Sở dĩ lí do Hứa Nhã Thanh để cho quỹ hội người giàu trợ giúp cô là vì không muốn dính líu đến những lời đàm tiếu, đúng không?

“Quỹ hội người giàu?” Hàng lông mày của Lục Lãnh Phong nhíu chặt lại.

“Không phải mấy người giàu có các người có thành lập một quỹ hội người giàu để dùng cho sự nghiệp từ thiện sao? Tôi chính là người cần quyên góp của hội đó. Những thứ kia của nhà tôi đều là nhờ quỹ hội người giàu, bọn họ không thể nào tùy tiện rút tiền ra cho được, tất nhiên là phải điều tra nhà chúng tôi trước rồi. Tôi không có nói quan hệ của tôi với anh cho người ta, bố mẹ tôi cũng không nói. Nói ra rồi, nhất định bọn họ sẽ cảm thấy tôi bị điên.”

Cô lộ ra một chút dáng vẻ tự chế giễu, nói xong lại đáp tiếp: “Tôi không biết có phải cso người nói gì trước mặt anh không, nhưng nếu muốn thêm tội thì cũng không còn gì để nói. Một người cố tình muốn hắt nước bẩn thì chuyện gì cũng có thể bịa ra được.”

Đáy mắt Lục Lãnh Phong lóe lên một ánh nhìn sắc bén như dao nhọn: “Nếu như là quỹ hội người giàu, tại sao cô phải che giấu chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi