VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 572

“Lãnh Phong, bố mẹ tôi nói muốn chuyển đến thành phố Long Minh để sinh sống, như vậy có thể dễ dàng chăm sóc tôi hơn.” Cô ta cố ý nói, không phải để dễ dàng chăm sóc cô ta mà là để có thể nhận được sự chiếu cố của nhà họ Lục.

Bác cả trong lòng ngày nào cũng đều lo lắng sợ bị chiếm hết lợi lộc, cho tới bây giờ đều là dành cho cô, bây giờ lại đến lượt gia đình chú hai, cô ta sao thế nuốt trôi cục tức này được cơ chứ?

Lục Lãnh Phong mặt không chút thay đổi, lãnh đạm trả lời: “Chuyện gia đình nhà cô không cần nói cho tôi biết làm gì.”

Khóe miệng của Hy Mộng Lan co giật dữ dội.

Lúc bố mẹ về ở chung, cơm ăn, áo mặc, nhà cửa, phương tiện đi lại đều là chuyện phải lo, cô ta thì không có khả năng này, đương nhiên anh phải giải quyết vấn đề này.

“Bọn họ muốn đến đây, thì phải mua nhà, mua xe…” Giọng cô ta trầm xuống nhưng đủ để Lục Lãnh Phong nghe rõ ràng.

Khóe miệng của Lục Lãnh Phong nhếch lên lộ rõ sự giễu cợt, anh nắm lấy tay người phụ nữ bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài, như thể anh hoàn toàn không thấy cô ta đang nói gì.

“Anh đi đâu vậy?” Hy Nguyệt có chút giật mình.

“Đi chơi cuối tuần.” Anh nhún vai một cái.

Hy Mộng Lan tức giận như nổi cơn giông tố, anh không dẫn cô ta đi theo ra bên ngoài, mà lại dẫn theo Hy Nguyệt đi ra ngoài. Cô ta đã nói sai điều gì chọc giận anh sao? Không phải không phải không phải, cô ta nhanh chóng phủ nhận.

Dù sao thì cô ta đã đi theo anh rồi. Bố mẹ cô ta chính là bố mẹ vợ của anh. Bọn họ tới đây sống cùng, anh nhất định sẽ thu xếp chuyện nhà cửa và xe hơi. Dựa vào cái gì mà chỉ quan tâm đến gia đình của Hy Nguyệt, không quan tâm đến gia đình của bọn họ chứ. Nhất định người phụ nữ xấu xa Hy Nguyệt đã ở trước mặt của anh nói những điều không hay về gia đình của cô ta. Cho nên, hôm nay, sắc mặt của anh rất u ám, anh còn bắt cô ta phải đi xét nghiệm quan hệ bố con.

Cô ta sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ mưu mô quỷ quyệt này.

Cô ta nhất định đã tìm ra cách để đối phó với cô.

Trên xe, Hy Nguyệt có chút khó chịu trong lòng, hình ảnh của kỳ nghỉ vừa rồi vẫn còn in trong tâm trí của cô.

“Anh sẽ không để tôi ở bên trong biệt thự một mình chứ?”

Lục Lãnh Phong có chút dở khóc dở cười: “Trừ khi cô phạm phải sai lầm gì đó.”

“Lần trước, tôi không mắc sai lầm gì cả, mà là anh hiểu nhầm tôi.” Cô lẩm nhẩm trong miệng, như đang nói với chính mình.

“Lẽ ra cô nên nói với tôi chuyện của Phi từ lâu rồi chứ.” Anh khịt mũi.

Cô nhẹ nhàng thở dài.

Ở trong mắt bọn họ, cô ở đây chỉ giống như một người ăn xin tìm kiếm sự bố thí. Nếu cô nói ra thì chẳng phải cô sẽ giống một người ăn xin hơn sao? Không chỉ có bố thí mà còn là để giúp đỡ.

Hơn nữa cô cũng không biết rằng ma vương Tu La sẽ lấy việc cứu giúp người khác làm niềm vui.

Tuy nhiên, cô không muốn nói thêm gì nữa, cô chỉ cần có thể chữa trị tốt cho bệnh của Phi thì cô nguyên ý ăn nói khép nép, chủ động nhận lỗi, chỉ cần Ma Vương hài lòng là được.

“Được rồi, chuyện này là lỗi của tôi.”

“Biết là tốt rồi.” Lục Lãnh Phong khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng bằng đôi môi mỏng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi