VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 584

Hy Nguyệt ôm lấy thỏ, trong cái nhà này cũng chỉ có bé Lolita đối xử với cô tốt nhất, thân thiện nhất.

“Thay tôi gửi lời cảm ơn đến tiểu thư, chờ tôi được ra ngoài, sẽ dẫn bé đi chơi. \ ”

Ăn cơm xong trời cũng tối rồi, cô buồn chán, chỉ biết nằm giường đọc sách. Nhìn một lúc, cô liền ngủ quên mất. Nửa đêm, gió từ bên hồ thổi tới, mang theo từng đợt gió lạnh thấm đẫm hơi nước. Xung quanh bốn phía cực kì yên tĩnh, khôn có một chút âm thanh nào.

Bỗng nhiên, một cái bóng từ trong bóng tối vọt ra, bộ quần áo màu đen và ngọn đèn ngủ gần như hòa làm một, vừa không có tiếng động lại không có hơi thở. Người đó đi nhẹ nhàng từ từ đến trước cửa sắt rồi dễ dàng mở cửa ra. Khi cánh cửa sắt được đẩy ra, có tiếng cửa cót kẹt nhẹ.

Hy Nguyệt lập tức liền thức tỉnh.

Bởi vì vô cùng tĩnh lặng, cô không thể ngủ yên giấc được, cô chỉ có thể ngủ trong trạng thái mơ hồ. Nhìn thấy bóng đen trên mặt đất, cô toàn thân run sợ, căng thẳng.

Đó là ai?

Chẳng lẽ là tới đây để giết chết cô có phải không?

Ở đây, không có ai cả, muốn giết chết cô thật dễ dàng.

Cô nắm lấy cuốn sách bên gối, đây là vũ khí duy nhất mà cô có thể tìm thấy. Trong bóng tối, bóng đen từ từ tiến lại gần cô. Khi anh bước tới bên giường, cô nhảy dựng lên, cầm cuốn sách trong tay và hung dữ đánh anh.

Anh với đôi mắt nhanh nhạy, vung tay lên, làm rơi cuốn sách trên mặt đất.

“Hy Nguyệt, cô muốn mưu sát chồng của mình sao?”

Giọng nói nóng nảy quen thuộc giống như cưa điện phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng, cô kích động một lúc, đôi mắt trừng lên to hơn cả chuông đồng, cố gắng mở to mắt để nhìn cái bóng trước mặt: “Lục Lãnh Phong, anh tới đây làm gì?”

Lục Lãnh Phong không trả lời, một mình anh nằm ở trên giường, trằn trọc không ngủ được, anh đã quen với cảm giác bên cạnh có một tấm chăn đệm nằm dưới đất rồi.

Người phụ nữ này khiêm tốn như một cây cỏ, nhỏ xíu như một con bọ, và phiền phức như một con gián, trong mắt anh, cô không có cảm giác tồn tại, nhưng cô dường như là vật trang trí không thể thiếu trong căn phòng này.

Nếu không có cô, sẽ không có gì có thể làm anh giận dữ. Anh bật đèn ngủ bên cạnh giường rồi sau đó đóng cửa lại.

“Cô gái ngốc, cô suy ngẫm lại như nào rồi?” Giọng điều của anh như muốn dò xét.

“Tôi bị oan, tôi không đẩy Hy Mộng Lan, tại sao lại bắt tôi suy ngẫm lại cơ chứ?” Cô bĩu môi.

“Tôi hy vọng rằng khi cô giằng co cùng Hy Mộng Lan, miệng cô cũng có thể cứng như vậy.” Anh ậm ừ, giọng điệu rõ ràng là không tin tưởng cô.

Trong ánh mắt cô hiện lên sự oan ức: “Anh cảm thấy là tôi cố ý sao, vậy vì sao lại không dùng gia pháp đánh chết tôi đi, rồi đuổi tôi ra ngoài?”

Khóe miệng của anh nhếch lên toát lên sự lạnh lùng của đôi môi: “Nếu như có xét nghiệm quan hệ cha con, cô có thể an nhiên nằm ở chỗ này sao?”

Khuôn mặt của cô liền co giật, đôi mắt của cô rủ xuống.

Mặc dù là cô không nghĩ muốn đẩy Hy Mộng Lan, nhưng Hy Mộng Lan có phải là do cô đẩy hay do cô ta tự ngã xuống, ngay cả chính cô cũng không rõ lắm.

Đến cuối cùng, cô đúng là không có cách nào để chối cãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi