VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 591

“Chú nhím nhỏ, quả nhiên cô hoàn toàn là người phụ nữ hoang dã.” Anh hừ lạnh một tiếng, nắm lấy cổ áo cô rồi “Xoạc xoạc”, xé tan chiếc áo thành hai nửa.

Gương mặt anh tuấn của anh dần dần tiến đến. Lúc đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng lướt qua môi cô, giống như một chiếc lông chim phất nhẹ qua vậy: “Tôi là ma quỷ, nếu cô không phải là người vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?”

Giọng của anh cũng không quá lạnh lùng, sắc mặt cũng không hề nghiêm nghị mà giọng nói vô cùng trầm thấp, giống như là đang tán tỉnh cô vậy.

Cô cắn cắn môi: “Vậy thì cũng phải cùng nhau đi xuống địa ngục.”

“Cô chỉ có thể cam chịu số phận.” Khóe miệng anh cong lên một nụ cười rất nhẹ, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Khi cơn gió lúc nửa đêm thổi phảng phất vào căn phòng từ bên ô cửa kính, cả bầu không trở về sự yên tĩnh vốn có của nó.

Cánh tay anh kiên định cưỡng ép ôm cô thật chặt cô vào lồng ngực mình.

“Ngày mai, Hy Mộng Lan xuất hiện, buổi chiều thì chúng ta tới. Cô muốn đến để tự giải oan cho bản thân thì phải biết nhanh trí lên chút.”

“Tôi vốn là trong sạch, tôi không cần tẩy trắng.” Cô vốn là người đúng.

“Cô là đen hay là trắng thì còn phải do tôi quyết định.” Giọng điệu của anh vô cùng độc đoán và mạnh bạo, toán ra khí chất của một vua ác quỷ.

Cô giương đôi mắt lên nhìn chằm chằm vào anh: “Anh tin tưởng Hy Mộng Lan, không tin tưởng tôi đúng không?”

“Cô hy vọng là tôi tin tưởng cô sao?” Anh hỏi ngược lại một câu.

“Tôi hy vọng như vậy.” Cô không hề do dự, dứt khoát nói: “Nếu như tất cả người trên thế giới này tin tưởng tôi nhưng anh vẫn không chịu tin tôi thì dù tôi có cãi lại như thế nào thì cũng là vô ích. Nếu như anh tin tưởng tôi, kể cả tất cả người trên toàn thế giới này hoài nghi tôi thì tôi vẫn thắng.”

Cô dừng lại lời nói, nghiêm túc mà chậm rãi. Con ngươi đen thẫm của anh ở trong bóng tối trời đêm như sáng lên, đôi môi mỏng không kiềm được mà nhếch lên một đường cong vô cùng thu hút người khác.

Giống như anh đang mỉm cười vậy.

Một nụ cười vô cùng hiếm thấy ở anh – một nụ cười thật lòng.

Trên thế giới này khó gặp nhất cũng không phải hoa phù dung sớm nở tối tàn kia.

Mà chính là gặp được khoảnh khắc hoa Kadupul nở rộ trong nháy mắt.

Nó là loài hoa hiếm có và thầm bí nhất trong thế giới loài hoa.

Hàng năm nó chỉ nở rộ một lần, lặng lẽ nở vào ban đêm. Trước khi bình minh lên, nó sẽ lặng lẽ biến mất. Chu kì nở rồi tàn chỉ có một tiếng đồng hồ, không có quy luật, không hề được báo trước.

Đây là vẻ đẹp thoáng qua mà không người nào có thể bắt được khoảnh khắc đấy.

Nó là vô giá, cho dù là người có quyền thế hay tiền bạc nhiều như nào đi chăng nữa cũng không mua được nó.

Ở trong mắt của Hy Nguyệt thì nụ cười mỉm vừa rồi của Lục Lãnh Phong chính là khoảnh khắc hoa Kundapur nở hoa.

Khoảnh khắc ấy vô cùng ngắn ngủi, cô muốn nhớ lại nó nhưng lại phát hiện khoảnh khắc đó giống như một cơn ảo giác, chưa từng xảy ra bao giờ.

Cô lẳng lặng nhìn, yên lặng không nói gì, bởi vì cô biết, chỉ cần cô lên tiếng thì anh sẽ thu lại nụ cười ở khóe miệng.

Nhưng dường như anh phát giác ra, trong nháy mắt sắc mặt như đóng băng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi