VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 594

“Đây là cô nhỏ của tôi.” Lục Lãnh Phong giới thiệu hời hợt.

Cô nhỏ nhà họ Lục cũng không phải là người bình thường, cô ta là thẩm phán cấp cao trong tòa án tối cao, giáo sư đại học công an nhân dân.

Bà chủ nhà họ Lục gọi điện thoại cho cô ta, để cô ta đặc biệt tới giúp đỡ mợ chủ nhà họ Lục giải quyết chuyện này.

“Cô nhỏ, cô có khỏe không hả?” Hy Nguyệt rất lễ phép chào hỏi.

Cô lại thêm một lần nữa xác định, Lục Kiều Sam là người không bình thường của nhà họ Lục, là một loại gen biến dị của gia đình.

Người của nhà họ Lục đều là những người tài giỏi, bất kể là đàn ông hay là đàn bà. Nhưng riêng Lục Kiều Sam là kẻ vô học, chỉ biết trang điểm vẻ bên ngoài của mình.

Lục Vinh Hàn đã hoàn toàn buông thả cho cô ta, đã dành hết tâm huyết của mình để nuôi dưỡng cô con gái Lục Sênh Hà để thay thế cho việc dạy con gái thất bại của mình.

Cô nhỏ nhà họ Lục quan sát cô cẩn thận một lượt, khẽ mỉm cười, vừa mới tỏ vẻ mặt nghiêm túc đã lập tức dịu dàng lại: “Bà nội nhìn trúng cháu dâu thì sẽ không có chuyện sai.”

“Cháu sẽ giữ yên lặng tránh ảnh hưởng đến phán đoán của cô.” Lục Lãnh Phong nhún vai một cái, trong giọng nói mang theo ý nhạo báng giễu cợt.

Cô nhỏ nhà họ Lục nâng ly trà từ trên bàn lên uống, nhấp một ngụm trà nhỏ: “Cô nghe nói tuần này Hy Mộng Lan chuẩn bị làm xét nghiệm huyết thống.”

Lục Lãnh Phong khẽ vuốt cằm.

“Thật đúng là biết chớp cơ hội mà.” Cô nhỏ nhà họ Lục không quan tâm nói ra một câu khiến người khác nghe ra được ý xỉa xói thâm sâu trong đó.

Con mắt đen thẫm của Lục Lãnh Phong chớp chớp, không nói gì.

Hy Nguyệt ngồi yên lặng vào một bên. Thân đang là một kẻ bị hoài nghi, nếu bây giờ cô nóng lòng minh oan cho bản thân thì ngược lại sẽ bị chuốc thêm họa.

Mẹ Hy và mẹ con Hy Mộng Lan gần như là đến cùng lúc.

Lúc bác cả thấy mẹ Hy, liền phỉ một bãi xuống đất.

Trong lòng bà ta cảm thấy rất không công bằng. Nhà cậu Hai nghèo đến nỗi chỉ có xe đạp để đi, có tư cách gì mà đi Rolls Royce đến chứ?

Thấy mẹ, Hy Nguyệt vội vàng chạy ra nghênh đón: “Mẹ, máy ngày nay mẹ ở thành phố Long Minh có quen không mẹ?”

“Mẹ sống rất tốt.” Mẹ Hy gật đầu một cái, đau lòng nhìn con gái.

“Trước kia thì ở cái phòng dưới tầng hầm, bây giờ được ở phòng Tổng thống thì làm sao mà thấy không tốt được cơ chứ?” Bác cả nhanh miệng lép xép.

Mẹ Hy liếc nhìn bà ta, không thèm để ý tới. Dù sao xích mích của hai nhà đã biến thành thù, sau này đến chết cũng không chung đụng với nhau, không còn là họ hàng.

Hy Mộng Lan đi tới bên cạnh Lục Lãnh Phong: “Lãnh Phong, hôm qua em nằm mơ thấy đứa trẻ. Đứa trẻ vẫn cứ khóc liên tục, nó khóc rất khổ sở. Nó trách em không bảo vệ tốt cho nó, nói em không phải là một người mẹ tốt. Chuyện này là em sai rồi, em là một tội nhân, là một đứa ngu xuẩn mà. Mặc dù em biết em gái hận em, nhưng cho tới tận bây giờ em cũng không nghĩ cô ấy thực sự ra tay với một đứa trẻ. Dù sao cũng là họ hàng thân thích cùng dòng máu, sao lại có thể xuống tay như vậy được chứ?”

Nói xong, cô ta liền lấy tay che mặt lại, khóc lóc thành tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi