VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 603

“Tôi mới chỉ tra hỏi cô mấy câu thì cô đã thừa nhận rồi. Cô đã sớm chẳng còn chút kiêng nể gì với tôi cả. Chỉ cần dựa vào danh phận mợ chủ của cô thì cô đã có thể quang minh chính đại gây khó dễ cho tôi rồi thì cô đâu cần phải quan tâm quá nhiều đến tôi làm gì!”

Hy Nguyệt nhún vai, nói bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Tôi không muốn tranh cãi với chị, mau nhìn bộ phận giám sát đi. Có thể thấy được chị đang đứng chéo bên dưới tôi. Một người phụ nữ khi mang thai vì luôn luôn nghĩ đến chuyện phải bảo vệ đứa trẻ ở trong bụng nên khả năng nhận thức nguy hiểm của họ vẫn luôn mạnh hơn những người bình thường. Nhưng mà chị lại cứ lựa chọn một vị trí cực kỳ nguy hiểm như vậy, hơn nữa, chị còn kéo tôi rất mạnh mà không thèm giữ lấy lan can. Đây là vì chị chưa từng nghĩ đến chuyện mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào hay là chỉ đơn giản là chị muốn kéo tôi ngã xuống cùng chị?”

“Lúc ấy là vì tôi quá kích động, đầu óc trống rỗng, chỉ có sự tức giận và thương xót nên căn bản là tôi cũng không nghĩ được quá nhiều. Lại càng không ngờ rằng cô sẽ thẳng tay đẩy tôi xuống cầu thang.”

Nước mắt của Hy Mộng Lan trào ra, cô ta cố gắng duy trì giọng nói và ngữ điệu của mình.

Lúc ấy cô ta chỉ nghĩ rằng cứ phải kéo cô xuống trước đã rồi sau đó mình sẽ ngã đè lên người cô, coi cô như tấm đệm thịt. Không nghĩ rằng gót chân của cô lại cực kỳ vững vàng, dù có dùng sức như thế nào thì cũng không thể kéo được cô.

Hy Nguyệt trên mặt lộ ra nụ cười đầy giễu cợt: “Hy Mộng Lan, nhìn vào vị trí đứng của cô thêm với những hành động kịch liệt như vậy thì nếu như không phải cô lôi được tôi thì chắc chắn cô đã sớm ngã xuống mà đâu cần tôi phải đẩy cô xuống.

Hy Mộng Lan ôm đầu, thể hiện dáng vẻ vô cùng đau khổ: “Mỗi ngày đều phải nhìn thấy những bức ảnh kinh khủng mà cô gửi đến khiến tôi như muốn điên lên vậy, cả người đều trong tình trạng suy sụp, ngay cả Facebook cũng không dám đăng nhập. Ở trong hành lang, khi tôi tra hỏi cô thì trong đầu tôi vẫn còn hiện lên những hình ảnh đáng sợ ấy làm cho tôi vô cùng căng thẳng, tất cả các dây thần kinh đều căng ra. Vậy thì sao tôi còn có thể suy xét đến quá nhiều chuyện như thế chứ?”

Hy Nguyệt cười lớn, đứng dậy nói: ” Chị à, chị có thể block người tài khoản đang liên tục quấy rối chị mà! Đừng có nói với tôi là chị không biết đến chức năng này đấy.”

“Tôi phải lấy những hình ảnh ấy để làm chứng cứ buộc tội cô.” Hy Mộng Lan lập tức nói.

“Dù cho chị không xem thì Facebook cũng vẫn sẽ lưu lại tất cả các thông tin cho chị. Đây chính là điều mà người dân cả nước đều biết đấy!

Hy Nguyệt nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén giống như một cây kiếm sắc, dường như có thể đâm thủng bất cứ lời nói dối nào của cô ta.

Trong lòng của cô ta càng lúc càng trở nên lo lắng, chỉ còn cách tìm đến sự giúp đỡ của mẹ.

Bác cả đã sớm không thể tiếp tục kiềm chế nữa. Thứ bà ta giỏi nhất không phải chính là khóc lóc ăn vạ sao? Ai giỏi làm trò thì người ấy có lý thôi!

Bà ta vỗ mạnh vào bàn, rồi nhảy dựng lên: “Hy Nguyệt! Cô đừng có mà bẻ câu lấy nghĩa để đổi trắng thay đen nữa đi! Mộng Lan nhà tôi đã bị cô hãi đến mức này rồi, cô chính là người bị tình nghi, là hung thủ giết người! Cô có quyền gì mà mà đứng đây hỏi tới hỏi lui con bé như vậy chứ! Nếu như trong lòng của cô vẫn còn biết thế nào là hổ thẹn, là ăn năn thì cô nên tự giác đồng ý ly hôn rồi trả lại cho Mộng Lan vị trí vốn có của nó đi!”

Bà ta vốn đã quen với việc giở trò với người khác, bà ta lại vô cùng chán ghét những người lương thiện như bố mẹ của Hy Nguyệt cho nên lại càng không sợ gì cả, làm gì có chuyện bà ta sẽ cho cô cơ hội để trở mình cơ chứ!

Ngay lập tức bà Lục gọi quản gia đi vào: “Mau mời bà Hoa đi ra ngoài đi.”

Thấy vậy, vẻ mặt của bác cả lúc xanh lúc trắng, Hy Mộng Lan vội vàng giải vây: “Cô à, cháu thay mặt mẹ xin lỗi cô, mẹ cháu chỉ là quá sốt ruột nên mới vậy thôi. Bà ấy là người nóng nảy lại còn hết mực thương yêu cháu, nên khi thấy cháu phải chịu ấm ức thì không kiềm lòng được mà kích động như vậy. Cháu sẽ bảo bà ấy cố gắng bình tĩnh lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi