VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 620

Ngay cả khi cô đã đi, giấy đăng ký kết hôn của họ vẫn sẽ không mất đi hiệu lực, chỉ cần anh vẫn còn sống, mãi sẽ không!

Một bóng người từ xa đến, trên tay cầm một bó hoa bách hợp.

Là Hy Mộng Lan.

Trong bốn năm qua, đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa từng hết hy vọng.

Hy Nguyệt đã chết, cô ta là ứng cử viên duy nhất làm vợ anh, cô ta tin tưởng sớm muộn gì mình cũng sẽ đạt được vị trí đó.

Hôm nay là ngày mất của Hy Nguyệt, cô ta biết Lục Lãnh Phong nhất định sẽ đến nên đã đợi ở nghĩa trang cả ngày.

“Lãnh Phong, thật trùng hợp, anh cũng đến gặp em ấy sao?”

Lục Lãnh Phong không trả lời, vẫn một mực ngưng mắt nhìn về phía bia bộ, như đang chìm đắm trong suy tư nào đó, hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô ta.

Cô ta cũng mặc kệ, tự mình nói: “Nghĩ lại trước đây, em và con bé xảy ra nhiều mâu thuẫn như vậy, em thấy mình thật ngu ngốc và nực cười. Cuộc đời bất quá chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, chớp mắt đã trôi qua. Em có thể trở thành chị em với con bé, đã là một loại nhân duyên. Nếu như sớm biết con bé còn trẻ như vậy đã rời đi, em sẽ đối xử tốt với con bé một chút, cái gì cũng đều cho con bé.”

Lục Lãnh Phong vươn tay ra, vuốt ve cái tên trên bia mộ.

Khi mất cô, anh mới phát hiện ra rằng cô đã bước vào trái tim anh, đâm rễ và nảy mầm trong đó.

Anh so đo, anh chén ghét, sự bất mãn của anh đều bởi vì quá quan tâm.

Hy Mộng Lan ở bên cạnh khóc lên, khóc đến lê hoa đái vũ, sau đó bất chấp tất cả xông lên ôm lấy anh: “Lãnh Phong, hãy để em thay thế em ấy, sống tốt cùng với anh được không? Em ấy ở trên trời có linh thiên, nhất định sẽ hy vọng em có thể thay thế em ấy ở bên cạnh anh. Cho dù giữa chúng em từng có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng dù sao cũng là chị em họ hàng, máu mủ tình thâm. Người duy nhất có thể thay thế em ấy, cũng chỉ có em. ”

Lục Lãnh Phong có chút chán ghét hất tay cô ra, khiến cô lảo đảo ngã xuống đất.

Nhưng cô ta không cam lòng, Hy Nguyệt đã chết, Hy gia cũng chỉ có mình cô ta là con gái, anh chỉ có thể lấy cô ta, phải lấy cô ta!

“Lãnh Phong, chẳng lẽ anh không định kết hôn, không định cưới vợ sinh con nữa sao? Em là người duy nhất mà anh có thể lựa chọn.”

Ánh mắt Lục Lãnh Phong lóe lên tia cực kỳ sắc bén: “Vợ của tôi chỉ có Hy Nguyệt, cho cô ba giây, lập tức biến khỏi mắt tôi, không được làm phiền tôi.”

Hôm nay, anh chỉ muốn ở bên Hy Nguyệt, không muốn có người quấy rầy.

Khóe miệng Hy Mộng Lan lệch đến tận mang tai: “Hy Nguyệt đã chết, con bé đã không còn là vợ của anh.”

Cô ta chỉ vào trước một bia mộ: “Anh thấy tấm bia này không? Đó là Thời Thạch, con bé đi tìm Thời Thạch rồi, người con bé yêu là Thời Thạch, không phải anh.”

“Cút!” Lục Lãnh Phong gầm nhẹ một tiếng, Finn đứng cách đó không xa nghe thấy, lập tức chạy tới liền trực tiếp kéo Hy Mộng Lan ra ngoài.

Hy Mộng Lan nghẹn ngào khóc rống: “Em yêu anh, Lãnh Phong, chúng ta dù sao cũng đã từng thật sự là vợ chồng, anh không thể đối xử với em như vậy…”

Finn đi rất nhanh, giọng cô ta cũng chầm chậm biến mất.

Ngón tay Lục Lãnh Phong lướt qua bia mộ, anh biết Hy Nguyệt không muốn gặp Hy Mộng Lan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi