VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 627

Ngày hôm sau, túi sữa nhỏ đã dậy từ rất sớm.

Hứa Nhã Thanh có một cuộc họp quan trọng cần phải tham gia, không thể cùng họ đi chơi, vì thế đã chủ động dậy rất sớm để nấu bữa sáng.

“Wow, hôm nay là ba nấu đồ ăn sáng, còn có bò bít tết nữa sao?” Túi sữa nhỏ chép chép cái miệng nhỏ, lộ ra bộ dạng của một con mèo con ham ăn.

Mẹ không biết nấu bò bít tết, nhiệm vụ quan trọng như là nấu bò bít tết này đều là do ba làm hết.

Hy Nguyệt đứng bên cạnh cười dịu dàng.

Là con trai của một gia đình giàu có, có thể xuống bếp nấu cơm đã là chuyện vô cùng hiếm thấy, hơn nữa tay nghề còn có thể so sánh với đầu bếp ba sao của Michelin, đúng là cực kì hiếm.

Hứa Nhã Thanh đúng là một trong những người hiếm hoi.

Nhưng mà, anh chỉ nấu cho cô và túi sữa nhỏ ăn, ngay cả người của nhà họ Hứa còn chưa có được vinh hạnh nếm thử tài nấu ăn của anh.

“Hôm nay ba không thể cùng hai người đi Ocean World, vì vậy ba đã làm bữa ăn sáng thịnh soạn này để đền bù cho hai người.” Hứa Nhã Thanh nở nụ cười mê hoặc, lấy đĩa bò bít tết để trước mặt vợ và con trai.

“Cảm ơn ba, con ăn đây.” Hy Nguyệt cười vui vẻ, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.

Bốn năm qua, Hứa Nhã Thanh như ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm trái tim cô, giúp cho nỗi đau mà Lục Lãnh Phong để lại trong cô dần dần được chữa lành.

Thế nhưng, cô biết Hứa Nhã Thanh đối xử với cô chỉ có tình thân và tình bạn, không hề có tình yêu.

Mặc dù trước giờ anh chưa từng nhắc đến, nhưng dựa vào trực giác của một người phụ nữ, cô lờ mờ đoán ra được trong tim anh luôn ẩn giấu hình bóng của một người con gái.

Người con gái đó tuyệt đối không phải là cô.

Ai cũng đều có quá khứ, cô cũng vậy, vì thế không có gì phải so đo tính toán cả.

Lúc bọn họ đến Ocean World, đã hơn mười giờ, mà Lục Lãnh Phong đã vào ngay khi công viên vừa mới mở cửa, anh dẫn Lục Sênh Hạ cùng đi.

“Anh à, mặt trời hôm nay mọc đằng tây sao?” Lục Sênh Hạ nhìn anh, luôn cảm thấy có cảm giác kì quái nhưng không thể nào diễn tả được.

Kể từ khi chị dâu mất, anh chỉ về nhà mỗi tháng có một lần, lúc về thì lại nhốt mình ở trong phòng, trầm mặc như một pho tượng, lạnh nhạt như một núi băng, chán chường như bếp lò không có lửa.

Điều đáng sợ hơn, có lúc lại tùy tiện ngồi một chỗ cả buổi chiều, như một người mất hồn, cứ như thê mà bất động.

Hôm nay anh ấy chủ động gọi điện thoại muốn đưa cô đến thành phố Dương Hà, còn muốn đưa cô đi Ocean World chơi, quả thật rất kì lạ.

Không phải là anh ấy muốn tự tử chứ, hơn nữa còn muốn nói vĩnh biệt với cô?

Lục Lãnh Phong xoa đầu cô: “Chơi vui vẻ, đừng hỏi nhiều.”

“Ừ.” Lục Sênh Hạ không dám hỏi nhiều, chỉ sợ quấy rầy đến nhã hứng của anh, lại làm anh không vui.

Chuyện cô cần làm là lặng lẽ quan sát, nếu như phát hiện có điều gì bất thường, thì nhanh chóng báo với người nhà.

Hai người đi xem cá heo trước.

Vừa mới nghỉ hè, nên mọi người dẫn theo con cái đến Ocean World rất đông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi