VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 668

“Đó cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến chị.” Lục Lãnh Phong nhún vai, sắc mặt lạnh lung, ngữ khí lại càng thêm giá lạnh.

Lục Kiều Sam bĩu môi: “Người em muốn lấy chỉ có thể họ Hy, bây giờ nhà họ Hy chỉ còn Mộng Lan thôi, em mau cười em ấy về nhà đi, đừng kì kèo nữa.”

Người phụ nữa tên Y Nhược này quá đáng ghét, đáng ghét giống như Hy Nguyệt, tuyệt đối không thể để Lục Lãnh Phong và cô ở cùng một chỗ, ngại ánh mắt của cô.

Hy Mộng Lan nghe thấy những lời cô ta nói, trong lòng rạo rực, vẻ mặt lộ ra sự mong đợi, hận không thể trực tiếp nhào vào trong ngực của Lục Lãnh Phong.

Trên mặt của Lục Lãnh Phong không có chút độ ấm, đén cả liếc mắt nhìn cô ta một cái cũng lười: “Lục Kiều Sam, não của chị úng nước rồi à, tôi đã li hôn bao giờ đâu?”

“Hy Nguyệt đã chết rồi! Hôn nhân của em tự động bị hủy.” Lục Kiều Sam bĩu môi.

“Cô ấy chết rồi cũng vẫn là vợ của tôi, hôn nhân của chúng tôi là suốt đời.” Lục Lãnh Phong không chút do dự, chắc như đinh đóng cột nói.

Lời này không chỉ nói cho bọn họ, mà còn nói cho cả người đang ở trong khoang thuyền nữa.

Lục Kiều Sam thiếu chút nữa ngất xỉu.

Hy Mộng Lan giống như bị đá một cước rơi vào trong khe tuyết, trong lòng lạnh toát, cả người bốc lên hàn khí.

“Lãnh Phong, em không tranh với em gái, em cũng không muốn làm cô chủ nhà họ Lục nữa, để em sinh cho anh một đứa bé nhé, chung quy lại anh vẫn cần một người thừa kế mà.”

Lời của cô ta còn chưa dứt, giọng nói của Lục Lãnh Phong đã lạnh lung truyền đến: “Cô không có tư cách.” Mấy chữ ngắn ngủn, đơn giản, trực tiếp, thô bạo.

Thân thể Hy Mộng Lan lắc lư, giống như bị đánh trúng, đến cả chân cũng đứng không vững.

“Lãnh Phong, bốn năm rồi, em từ trước đến giờ chưa từng ngừng yêu anh, em luôn luôn đợi anh, anh đừng đối xử lạnh lùng với em như vậy, được không?” Nước mắt của cô ta rơi ra, hoa lê đái vũ, điềm đạm dáng thương.

Nhưng cho dù cô ta có khóc cạn nước mắt, cũng không hòa tan được trái tim của Lục Lãnh Phong: “Cho các cô một phút, biến mất khỏi du thuyền của tôi, nếu không cứ đợi bị cá ăn đi.” Đây chính là ý muốn ném bọn họ xuống biển.

Vợ của anh nhảy đi, cũng là công của hai người này không ít, anh không tính sổ, hai người này cũng nên cảm ơn trời cảm ơn đất đi.

Lục Kiều Sam bắt được cái lan can dựa vào nghỉ ngơi, giống như đùa: “Chị chuẩn bị dừng lại ở nơi này của em.”

Lục Lãnh Phong không chút hoang mang kéo xuống gọi: “Roy, xuống đây, đem hai người phụ nữ chán ghét này vứt xuống biển.”

Roy là người phòng lái, cũng là một trong những trợ lý của Lục Lãnh Phong, cậu đổi du thuyền thành lái tự động, đi qua: “Hai vị này, hai cô là muốn tự nhảy, hay là để tôi giúp các cô nhảy.

Trên mặt Lục Kiều Sam bên xanh bên trắng: “Mày dù sao cũng chỉ là một trợ lý nhỏ bé, dám động vào tao, mày chết chắc rồi.”

“Vì Boss, tôi có thể xông pha khói lửa, không từ chối.” Roy cười lạnh một tiếng, nắm lấy cánh tay của Lục Kiều Sam, ném cô ta lên, cử chỉ có chút thô bạo, không chút lưu tình.

Lục Kiều Sam biết cậu ta thật sự đến, không phải đang dọa nạt cô ta, cuống quit kêu lên: “Được rồi, tôi tự đi.”

Hai người xám xịt rời đi, để lại tràn ngập sự không cam lòng.

Hy Nguyệt bưng sandwich và salad hoa quả đi ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi